You may want to take a closer look. There's more to this painting than meets the eye. And yes, it's an acrylic painting of a man, but I didn't paint it on canvas. I painted it directly on top of the man.
Có lẽ bạn đang muốn nhìn gần hơn. Bức tranh này đặc biệt hơn những gì mắt bạn có thể thấy. Vâng, đây là bức tranh vẽ một người bằng sơn acrylic, nhưng tôi không vẽ trên vải bố. Tôi vẽ trực tiếp lên da người.
What I do in my art is I skip the canvas altogether, and if I want to paint your portrait, I'm painting it on you, physically on you. That also means you're probably going to end up with an earful of paint, because I need to paint your ear on your ear. Everything in this scene, the person, the clothes, chairs, wall, gets covered in a mask of paint that mimics what's directly below it, and in this way, I'm able to take a three-dimensional scene and make it look like a two-dimensional painting. I can photograph it from any angle, and it will still look 2D. There's no Photoshop here. This is just a photo of one of my three-dimensional paintings.
Cách tôi vẽ đó là bỏ qua vải bố. Nếu tôi muốn vẽ chân dung của bạn, thì tôi sẽ trực tiếp lên bạn - lên cơ thể bạn. Có thể cuối cùng tai bạn sẽ dính đầy sơn, bởi vì, tôi cần phải vẽ tai bạn ngay trên chính đôi tai của bạn. Mọi thứ ở hiện trường, người mẫu, trang phục, ghế, tường, sẽ đều được phủ lên 1 lớp sơn bắt chước chính xác thứ ở bên dưới lớp sơn đó. Bằng cách này, tôi có thể tạo nên một hiện trường không gian 3 chiều (3D) và làm cho hiện trường được lưu lại như thể một bức tranh vẽ không gian 2 chiều (2D). Tôi có thể chụp nó ở mọi góc độ bức ảnh vẫn trông giống tranh 2D. Tôi không hề xử lý Photoshop. Đây chỉ là một bức ảnh của một trong 3 bức tranh không gian 3 chiều của tôi.
You might be wondering how I came up with this idea of turning people into paintings. But originally, this had nothing to do with either people or paint. It was about shadows. I was fascinated with the absence of light, and I wanted to find a way that I could give it materiality and pin it down before it changed. I came up with the idea of painting shadows. I loved that I could hide within this shadow my own painted version, and it would be almost invisible until the light changed, and all of a sudden my shadow would be brought to the light.
Chắc hẳn các bạn đang thắc mắc làm thế nào tôi nảy ra ý tưởng biến người thành tranh này. Ban đầu, tôi không có dự định gì liên quan tới vẽ tranh hay mẫu nhân vật gì cả. Mới đầu tôi suy nghĩ về những bóng tối của sự vật. Tôi bị thu hút bởi hiện tượng ánh sáng bị cản lại (một hiện tượng phi vật chất), nên tôi muốn tìm cách vật chất hóa hiện tượng đó. và lưu giữ lại trước khi hiện tượng đó kịp thay đổi. Tôi nảy ra ý tưởng vẽ những khối bóng đổ. Tôi rất thích giấu những hình vẽ bóng đen ở nơi có bóng đổ, lúc này những hình vẽ giống như đang tàng hình vậy. Và đột nhiên, khi thay đổi hướng sáng, bóng đen do tôi vẽ bỗng được phơi bày ngoài ánh sáng.
I wanted to think about what else I could put shadows on, and I thought of my friend Bernie. But I didn't just want to paint the shadows. I also wanted to paint the highlights and create a mapping on his body in greyscale. I had a very specific vision of what this would look like, and as I was painting him, I made sure to follow that very closely. But something kept on flickering before my eyes. I wasn't quite sure what I was looking at. And then when I took that moment to take a step back, magic. I had turned my friend into a painting. I couldn't have foreseen that when I wanted to paint a shadow, I would pull out this whole other dimension, that I would collapse it, that I would take a painting and make it my friend and then bring him back to a painting.
Tôi bắt đầu tìm hiểu xem, liệu có thứ gì khác mà tôi có thể phủ bóng lên đó. Vàt tôi liên tưởng tới bạn tôi - Bernie. Nhưng tôi không chỉ muốn vẽ những cái bóng. Tôi còn muốn vẽ những mảng hứng sáng nữa, từ đó phác họa lại cơ thể của anh bạn tôi theo thang màu trắng-xám-đen. Tôi có thể hình dung thật chi tiết diện mạo của sản phẩm khi hoàn tất. Trong lúc tôi vẽ anh chàng, tôi cố gắng làm thật sát với những gì mình hình dung. Thế nhưng có một thứ gì đó cứ chờn vờn trước mắt tôi, tôi không biết chắc đó là cái gì nữa. Khi tôi quyết định ngưng lại một chút, tôi nhận ra đó là một phép màu. Tôi đã biến bạn tôi thành 1 bức tranh. Tôi đã không hề lường trước điều này. khi chỉ đơn thuần muốn vẽ một cái bóng, Tôi có thể tạo nên 1 chiều không gian mới hoặc loại bỏ nó. Tôi có thể vẽ 1 bức tranh và biến nó thành bạn của mình và cũng có thể biến chính anh bạn tôi trở lại là 1 họa phẩm.
I was a little conflicted though, because I was so excited about what I'd found, but I was just about to graduate from college with a degree in political science, and I'd always had this dream of going to Washington, D.C., and sitting at a desk and working in government. (Laughter) Why did this have to get in the way of all that?
Tôi cảm thấy hơi mâu thuẫn, bản thân tôi vô cùng vào hứng với phát hiện nghệ thuật của mình trong khi tôi đang chuẩn bị tốt nghiệp đại học với tấm bằng Khoa học chính trị. Ước mơ lâu này của tôi lại là được đến thủ đô Washington, và ngồi trên bàn giấy và làm việc cho Chính phủ (Cười) Tại sao tôi phải đi theo con đường định sẵn đó?
I made the tough decision of going home after graduation and not going up to Capitol Hill, but going down to my parents' basement and making it my job to learn how to paint. I had no idea where to begin. The last time I'd painted, I was 16 years old at summer camp, and I didn't want to teach myself how to paint by copying the old masters or stretching a canvas and practicing over and over again on that surface, because that's not what this project was about for me. It was about space and light.
Thật khó khăn để tôi quyết định sau khi tốt nghiệp sẽ trở về nhà không theo đuổi sự nghiệp ở Đồi Capitol nữa (tòa nhà Quốc hội) Tôi ở trong căn hầm bên dưới nhà bố mẹ và bắt đầu học vẽ. Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu. Lần cuối tôi vẽ là tại 1 trại hè vào năm 16 tuổi Tôi không muốn tự học vẽ bằng cách sao chép các bậc thầy hội họa Tôi cũng không muốn căng 1 miếng vải bố ngày đêm luyện vẽ trên chất liệu đó Đây không phải là dự tính của tôi. Kê hoạch của tôi chỉ bao gồm không gian và ánh sáng.
My early canvases ended up being things that you wouldn't expect to be used as canvas, like fried food. It's nearly impossible to get paint to stick to the grease in an egg. (Laughter) Even harder was getting paint to stick to the acid in a grapefruit. It just would erase my brush strokes like invisible ink. I'd put something down, and instantly it would be gone.
Thứ "vải bố" đầu tiên tôi dùng không phải là cái mà bạn có thể coi là vải bố để vẽ đâu. "Vải bố" đầu tiên của tôi là đồ ăn chiên. Làm sơn dính vào lớp mỡ trên quả trứng gần như là không thể. (Cười) Làm sơn dính vào lớp axit trong quả bưởi còn khó hơn nữa. Axid trung hòa những vết sơn như thể mực tàng hình vậy. Tôi vừa quét sơn thì lập tức sơn đã biến mất
And if I wanted to paint on people, well, I was a little bit embarrassed to bring people down into my studio and show them that I spent my days in a basement putting paint on toast. It just seemed like it made more sense to practice by painting on myself. One of my favorite models actually ended up being a retired old man who not only didn't mind sitting still and getting the paint in his ears, but he also didn't really have much embarrassment about being taken out into very public places for exhibition, like the Metro.
Nếu tôi muốn vẽ lên cơ thể người thì -ừmmm-- Tôi cũng thấy hơi ngượng nếu phải dẫn người mẫu vào trong xưởng vẽ giới thiệu rằng tôi dành cả ngày ở trong hầm chỉ để quét sơn lên lát bánh mì. Xem ra hợp lý nhất chỉ có cách tự vẽ lên người mình. Một trong những người mẫu tôi thích nhất lại là một cụ ông đã nghỉ hưu cụ không thấy phiền khi phải ngồi im, bị quét sơn lên tai, Cụ cũng không cảm thấy quá ngượng ngập khi phải ra nơi công cộng làm mẫu triển lãm ví dụ như chỗ tàu điện ngầm.
I was having so much fun with this process. I was teaching myself how to paint in all these different styles, and I wanted to see what else I could do with it. I came together with a collaborator, Sheila Vand, and we had the idea of creating paintings in a more unusual surface, and that was milk. We got a pool. We filled it with milk. We filled it with Sheila. And I began painting. And the images were always completely unexpected in the end, because I could have a very specific image about how it would turn out, I could paint it to match that, but the moment that Sheila laid back into the milk, everything would change. It was in constant flux, and we had to, rather than fight it, embrace it, see where the milk would take us and compensate to make it even better. Sometimes, when Sheila would lay down in the milk, it would wash all the paint off of her arms, and it might seem a little bit clumsy, but our solution would be, okay, hide your arms. And one time, she got so much milk in her hair that it just smeared all the paint off of her face. All right, well, hide your face. And we ended up with something far more elegant than we could have imagined, even though this is essentially the same solution that a frustrated kid uses when he can't draw hands, just hiding them in the pockets.
Tôi thực sự thấy vui vìi công việc này. Tôi tự học cách vẽ theo những phong cách khác nhau tôi muốn xem mình còn có thể sáng tạo đến đâu nữa. Tôi có thêm 1 cộng tác viên - Sheila Vand, chúng tôi nảy ra ý tưởng vẽ lên những bề mặt người ta thường không nghĩ tới, như sữa chẳng hạn, Chúng tôi đố ngập sữa vào 1 cái bể. Sheila dầm mình trong sữa, và tôi bắt đầu vẽ. Thành quả cuối cùng luôn vượt ngoài mong đợi Tuy tôi luôn hình dung được 1 cách chi tiết về thành phẩm mình mong muốn. Tôi có thể vẽ những gì tôi hình dung nhưng vào cái khoảnh khắc Sheila ngâm mình trong sữa mọi thứ đã thay đổi. Sữa đổ vào làm mọi thứ thay đổi liên tục chúng ta, thay vì chống lại sự thay đổi đó, hãy nắm bắt nó hãy xem dòng sữa sẽ đưa chúng ta đến đâu rồi tự điều chỉnh để hoàn thiện. Đôi lúc, khi Sheila nằm xuống ngâm mình trong sữa, sơn trên 2 cánh tay cô ấy bị rửa trôi hết trông rất lộn xộn và giải pháp của chúng tôi --- đó là, hãy giấu 2 cánh tay đi. Một lần, tóc cô ấy bị quá nhiều sữa thấm vào bao nhiêu sơn trên mặt cô ấy cũng bị xóa mờ hết. Vậy thì, hãy giấu gương mặt đi. Cuối cùng chúng tôi lại tạo ra những tác phẩm tao nhã trên cả mong đợi. Mặc dù về cơ bản, đây chỉ là giải pháp thường thấy ở những đứa trẻ --- không biết vẽ tay, thì giấu tay vào trong túi.
When we started out on the milk project, and when I started out, I couldn't have foreseen that I would go from pursuing my dream in politics and working at a desk to tripping over a shadow and then turning people into paintings and painting on people in a pool of milk. But then again, I guess it's also not unforeseeable that you can find the strange in the familiar, as long as you're willing to look beyond what's already been brought to light, that you can see what's below the surface, hiding in the shadows, and recognize that there can be more there than meets the eye.
Khi chúng tôi bắt đầu dự án vẽ bằng sữa và trong những giây phút đầu tiên, tôi không thể thấy trước con đường mình sắp đi thay vì theo đuổi nghiệp chính trị làm việc ở bàn giấy tôi lại theo đuổi những cái bóng, biến cơ thể người thành họa phẩm. và vẽ người thông qua 1 bể sữa. Tôi nghĩ còn nhiều chuyện khác cũng không thể suy tính trước được bạn vẫ có thể tìm thấy sự khác biệt trong chính những điều tưởng như đã quen thuộc miễn là bạn cố gắng nhìn sâu hơn vào những gì vốn đã được phơi bày ngoài ánh sáng bạn hãy cố gắng nhìn vào cái đang ẩn bên dưới bề mặt kia những cái còn trong bóng tối, hãy tin rằng còn rất nhiều thứ ngoài kia chỉ là đôi mắt ta chưa thấy được mà thôi.
Thank you.
Xin cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)