The first half of the 20th century was an absolute disaster in human affairs, a cataclysm. We had the First World War, the Great Depression, the Second World War and the rise of the communist nations. And each one of these forces split the world, tore the world apart, divided the world. And they threw up walls -- political walls, trade walls, transportation walls, communication walls, iron curtains -- which divided peoples and nations.
Trong nửa đầu thế kỉ 20 là một thời kì thảm họa của nhân loại, một biến động lớn. Chúng ta đã có Thế Chiến Thứ Nhất, Cuộc Đại Suy Thoái, Thế Chiến Thứ Hai và sự trỗi dậy của những quốc gia cộng sản. Và mỗi bên của những lực lượng này chẻ đôi thế giới, xé đôi thế giới, chia rẻ thế giới. Và họ đã dựng lên những bức tường Những bức tường chính trị, những bức tường mậu dịch, những bức tường giao thương, những bức tường liên lạc, những tấm rèm sắt -- những thứ chia cắt con người và các quốc gia
It was only in the second half of the 20th century that we slowly began to pull ourselves out of this abyss. Trade walls began to come tumbling down. Here are some data on tariffs: starting at 40 percent, coming down to less than 5 percent. We globalized the world. And what does that mean? It means that we extended cooperation across national boundaries; we made the world more cooperative. Transportation walls came tumbling down. You know in 1950 the typical ship carried 5,000 to 10,000 tons worth of goods. Today a container ship can carry 150,000 tons; it can be manned with a smaller crew; and unloaded faster than ever before. Communication walls, I don't have to tell you -- the Internet -- have come tumbling down. And of course the iron curtains, political walls have come tumbling down.
Chỉ mới trong nửa sau thế kỉ 20 chúng ta đã dần tự mình thoát khỏi vực sâu tăm tối này. Những bức tường mậu dịch đã bị phá đổ Đây là vài số liệu thuế quan: Bắt đầu ở con số 40%, giảm xuống đến mức ít hơn 5%. Chúng ta toàn cầu hóa. Và điều đó có ý nghĩa gì? Nó có nghĩa rằng chúng ta đã mở rộng sự hợp tác vượt qua ranh giới của các quốc gia chúng ta đã làm thế giới hợp tác với nhau hơn. Những bước tường giao thương đã bị gỡ bỏ. Các bạn biết trong năm 1950, một chiếc tàu chuyên chở trung bình từ 5,000 đến 10,000 tấn hàng hóa Ngày nay, một tàu container có thể chở đến 150,000 tấn; nó chỉ cần một nhóm nhỏ để điều khiển và nó bóc dở hàng nhanh hơn trước rất nhiều. Những bức tường liên lạc, tôi không cần phải nói cho các bạn đâu --Internet-- đã sụp đổ Và tất nhiên là cả những tấm rèm thép nữa, những bức tường chính trị cũng đã đang sụp đổ.
Now all of this has been tremendous for the world. Trade has increased. Here is just a little bit of data. In 1990, exports from China to the United States: 15 billion dollars. By 2007: over 300 billion dollars. And perhaps most remarkably, at the beginning of the 21st century, really for the first time in modern history, growth extended to almost all parts of the world. So China, I've already mentioned, beginning around 1978, around the time of the death of Mao, growth -- ten percent a year. Year after year after year, absolutely incredible. Never before in human history have so many people been raised out of such great poverty as happened in China. China is the world's greatest anti-poverty program over the last three decades. India, starting a little bit later, but in 1990, begetting tremendous growth. Incomes at that time less than $1,000 per year. And over the next 18 years have almost tripled. Growth of six percent a year. Absolutely incredible. Now Africa, Sub-Saharan Africa -- Sub-Saharan Africa has been the area of the world most resistant to growth. And we can see the tragedy of Africa in the first few bars here. Growth was negative. People were actually getting poorer than their parents, and sometimes even poorer than their grandparents had been. But at the end of the 20th century, the beginning of the 21st century, we saw growth in Africa. And I think, as you'll see, there's reasons for optimism, because I believe that the best is yet to come. Now why.
Bây giờ tất cả những việc này đã làm thế giới tốt đẹp hơn Mậu dịch tăng trưởng. Đây là một phần ít dữ liệu chứng minh. Vào năm 1990, xuất khẩu từ Trung Quốc vào Mỹ: 15 tỷ đô-la. Năm 2007: hơn 300 tỷ đô-la. Và có lẻ là đáng kinh ngạc nhất, Vào đầu thế kỉ 21, lần đầu tiên trong lịch sử hiện đại, sự tăng trưởng lan rộng ra hầu như mọi nơi trên thế giới. Thế nên Trung Quốc, tôi vừa nhắc tới, bắt đầu vào khoảng năm 1978, khoảng thời gian mà Mao (Mao Trạch Đông) qua đời trăng trưởng -- 10% một năm. Cứ tiếp tục năm này qua năm khác, thật sự rất đáng kinh ngạc. Chưa bao giờ có trong lịch sử nhân loại lại có nhiều người thoát khỏi cái nghèo như tại Trung Quốc. Trung Quốc là chương trình giảm nghèo tuyệt vời nhất của thế giới trong vòng 3 thập kỉ trở lại đây. Ân Độ, bắt đầu muộn hơn một chút, nhưng trong năm 1990, nước này đã bắt đầu một sự phát triển lớn. Thu nhập lúc bấy giờ ít hơn $1,000 mỗi năm. và sau đó 18 năm con số đó đã nhân lên gần gấp 3 Tăng trưởng 6% mỗi năm. Thật phi thường. Bây giờ Châu Phi, vùng cận Saharah -- Vùng cận Saharah đã là một nơi khó phát triển nhất thế giới. Và chúng ta có thể thấy được bị kịch của Châu Phi Ở một vài cột đầu Tăng trưởng âm. Mọi người thậm chí còn nghèo hơn cả cha mẹ của họ và đôi khi nghèo hơn cả ông bà của mình. Nhưng vào cuối thế kỉ 20, Đầu thế kỉ 21, chúng ta thấy được sự tăng trưởng lại Châu Phi. Và tôi nghĩ, như các bạn sẽ thấy, có lí do để lạc quan, vì tôi tin rằng điều tốt nhất vẫn chưa đến. Bây giờ thì tại sao.
On the cutting edge today it's new ideas which are driving growth. And by that I mean it's products for which the research and development costs are really high, and the manufacturing costs are low. More than ever before it is these types of ideas which are driving growth on the cutting edge. Now ideas have this amazing property. Thomas Jefferson, I think, really expressed this quite well. He said, "He who receives an idea from me receives instruction himself, without lessening mine. As he who lights his candle at mine receives light without darkening me." Or to put it slightly differently: one apple feeds one man, but an idea can feed the world. Now this is not new. This is practically not new to TEDsters. This is practically the model of TED. But what is new is that the greater function of ideas is going to drive growth even more than ever before. This provides a reason why trade and globalization are even more important, more powerful than ever before, and are going to increase growth more than ever before.
Với sự tiến bộ hiện nay nó là những ý tưởng mới đang chèo lái sự tăng trưởng Và điều đó, ý tôi là chi phí nghiên cứu và phát triển một sản phẩm là rất tốn kém và chi phí sản xuất nó thì thấp. những ý tưởng kiểu này xuất hiện nhiều hơn trước, những ý tưởng chèo lái sự tăng trưởng với sự tiến bộ. Ngày nay những ý tưởng có được tính chất tuyệt vời này. Thomas Jefferson, tôi nghĩ ông đã thể hiện điều này khá rõ ràng. Ông nói,"Ai nhận được một ý tưởng từ tôi tự mình tìm ra cách mà không làm giảm đi ý tưởng đó, như là anh ta đã thấp ngọn nến của mình trước ngọn nến của tôi, đón nhận được ánh sáng mà không làm tôi lu mờ." Hay để điều này khác đi một chút: một quả táo giúp một người no bụng, nhưng một ý tưởng có thể nuôi dưỡng cả thế giới. Điều này không mới. Với những TEDster, điều này hầu như không mới. Điều này hầu như là hình mẫu của TED. Nhưng những thứ mới mẻ, chức năng tốt nhất của những ý tưởng, đang làm tăng sự phát triển thậm chí còn nhanh hơn trước. Đây lại cung cấp một lí do tại sao thương mại và sự toàn cầu hóa thậm chí còn quan trọng hơn, quyền lực hơn bao giờ hết, và đang tăng trưởng nhanh hơn bao giờ hết.
And to explain why this is so, I have a question. Suppose that there are two diseases: one of them is rare, the other one is common, but if they are not treated they are equally severe. If you had to choose, which would you rather have: the common disease or the rare disease? Common, the common -- I think that's absolutely right, and why? Because there are more drugs to treat common diseases than there are to treat rare diseases. The reason for this is incentives. It costs about the same to produce a new drug whether that drug treats 1,000 people, 100,000 people, or a million people. But the revenues are much greater if the drug treats a million people. So the incentives are much larger to produce drugs which treat more people. To put this differently: larger markets save lives. In this case misery truly does love company.
và để giải thích tại sao lại như thế, tôi có một câu hỏi. Giả sử có 2 căn bệnh: một trong số chúng là hiếm, cái còn lại thì phổ biến, nhưng nếu chúng ta không điều trị thì chúng sẽ nặng như nhau. Nếu bạn phải chọn, bạn sẽ chọn mình bị loại nào: bệnh thông thường hay bệnh hiếm gặp? Thông thường, loại thông thường Tôi nghĩ điều đó hoàn toàn đúng, và tại sao? Vì có nhiều loại thuốc để chữa hơn là loại bệnh hiếm kia. Lí do cho điều này đó là động lực. Nó tốn số tiền bằng với việc sản xuất một loại thuốc mới dù loại thuốc đó chữa cho 1,000 người, 100,000 người, hay 1,000,000 người. nhưng lợi nhuận thì lớn hơn nhiều nếu thuốc chữa cho 1 triệu người. Thế nên động lực lớn hơn rất nhiều để sản xuất những loại thuốc chữa cho nhiều người hơn. Hay một ví dụ khác: những thị trường lớn cứu nhiều cuộc sống.
Now think about the following: if China and India were as rich as the United States is today, the market for cancer drugs would be eight times larger than it is now. Now we are not there yet, but it is happening. As other countries become richer the demand for these pharmaceuticals is going to increase tremendously. And that means an increase incentive to do research and development, which benefits everyone in the world. Larger markets increase the incentive to produce all kinds of ideas, whether it's software, whether it's a computer chip, whether it's a new design. For the Hollywood people in the audience, this even explains why action movies have larger budgets than comedies: it's because action movies translate easier into other languages and other cultures, so the market for those movies is larger. People are willing to invest more, and the budgets are larger.
Trong trường hợp này, sự bất hạnh thật sự yêu bạn đồng hành Bây giờ hãy nghĩ về điều này: nếu Trung Quốc và Ấn Độ giàu như Mỹ hôm nay, thị trường của thuốc trị ung thư sẽ lớn hơn 8 lần so với lúc này bây giờ chúng ta vẫn chưa đến đó, nhưng nó vẫn đang xảy ra. Khi những quốc gia khác trở nên giàu hơn thì nhu cầu về những dược phẩm này sẽ tăng lên một cách chóng mặt và điều đó có nghĩa là một sự thúc đẩy để thực hiện việc nghiên cứu và phát triển, việc có lợi cho mọi người trên cả thế giới. Thị trường càng lớn thì động lực càng lớn để tạo ra mọi loại ý tưởng, dù nó là phần mềm, hay là một con chip máy tính, ngay cả khi đó là một kiểu thiết kế mới. Đối với những khán giả là người trong Hollywood, thì điều này giải thích vì sao những bộ phim hành động có doanh thu lớn hơn những bộ phim hài: Vì những bộ phim hành động dễ phiên dịch hơn vào những ngôn ngữ và những nền văn hóa khác nhau, vì thế thị trường cho những bộ phim này lớn hơn. Mọi người muốn đầu tư nhiều hơn,
Alright. Well if larger markets increase the incentive to produce new ideas, how do we maximize that incentive? It's by having one world market, by globalizing the world. The way I like to put this is: one idea. Ideas are meant to be shared, so one idea can serve one world, one market. One idea, one world, one market. Well how else can we create new ideas? That's one reason. Globalize trade. How else can we create new ideas? Well, more idea creators. Now idea creators, they come from all walks of life. Artists and innovators -- many of the people you've seen on this stage. I'm going to focus on scientists and engineers because I have some data on that, and I'm a data person.
và doanh thu thì lớn hơn. Được rồi. Nếu thị trường lớn làm tăng động lực thúc đẩy tạo ra những ý tưởng mới, làm sao để chúng ta có thể làm tối đa động lực đó? Đó là có một thị trường thế giới, bằng cách toàn cầu hóa. Tôi muốn nói như thế này: một ý tưởng. Những ý tưởng luôn có mục đích là chia sẻ rộng khắp, thế nên một ý tưởng có thể phục vụ cả thế giới, một thị trường. Một ý tưởng, một thế giới, một thị trường. Vâng, có cách nào khác để chúng ta sáng tạo những ý tưởng mới? Đó một lí do. Thương mại toàn cầu. Làm thế nào khác để tạo ra những ý tưởng mới? Vâng, nhiều hơn những nhà sáng tạo. Bây giờ những nhá sáng tạo, họ đến từ mọi nẻo của cuộc sống. Những nghệ sĩ và những nhà cải cách -- nhiều người mà các bạn đã thấy trên sân khấu này. Tôi sẽ tập trung vào những nhà khoa học và những kĩ sư
Now, today, less than one-tenth of one percent of the world's population are scientists and engineers. (Laughter) The United States has been an idea leader. A large fraction of those people are in the United States. But the U.S. is losing its idea leadership. And for that I am very grateful. That is a good thing. It is fortunate that we are becoming less of an idea leader because for too long the United States, and a handful of other developed countries, have shouldered the entire burden of research and development. But consider the following: if the world as a whole were as wealthy as the United States is now there would be more than five times as many scientists and engineers contributing to ideas which benefit everyone, which are shared by everyone. I think of the great Indian mathematician, Ramanujan. How many Ramanujans are there in India today toiling in the fields, barely able to feed themselves, when they could be feeding the world? Now we're not there yet. But it is going to happen in this century. The real tragedy of the last century is this: if you think about the world's population as a giant computer, a massively parallel processor, then the great tragedy has been that billions of our processors have been off line. But in this century China is coming on line. India is coming on line. Africa is coming on line. We will see an Einstein in Africa in this century.
vì tôi có một số dữ liệu về điều này, và tôi là một con người của dữ liệu. Bây giờ, hôm nay, ít hơn một phần mười của 1% dân số thế giới là những nhà khoa học và kĩ sư. (Tiếng cười) Nước Mỹ là nước dẫn đầu về ý tưởng. Một phần lớn những con người ở trên là tại Mỹ. Nhưng đất nước này đang mất dần sự dẫn đầu về ý tưởng của mình. Và tôi rất vui vì điều đó. Đó là một điều tốt. Nó là một điều báo rằng chúng ta đang trở nên mất vị thế dẫn đầu vì đã quá lâu rồi, nước Mỹ và một số ít những nước phát triển khác, đã gánh vác toàn bộ gánh nặng của việc nghiên cứu và phát triển. Nhưng xem xét điều sau đây: nếu cả thế giới đều giàu có như Mỹ bây giờ thì sẽ có số nhà khoa học và kĩ sư nhiều hơn gấp 5 lần đang cống hiến những phát kiến để mang lại lợi ý cho mọi người, và được chia sẻ bởi mọi người. Tôi nghĩ tới nhà toán học xuất chúng Ấn Độ, Ramanujan. Có bao nhiêu Ramanujan tại Ấn Độ hôm nay làm việc cực lực trong nhiều lĩnh vực, khó có thể nuôi chính bản thân họ, khi họ có thể đang nuôi cả thế giới? Bây giờ chúng ta vẫn chưa đến đấy. nhưng nó sẽ xảy ra trong thế kỉ này. Bi kịch thực sự của thế kỉ qua là: Nếu bạn suy nghĩ về dân số thế giới như một máy tính khổng lồ, một bộ vi xử lí khủng, lúc đó, bi kịch đó là hàng tỷ vi xử lí offline. Nhưng trong thế kỉ này, Trung Quốc online Ấn Độ online. Châu Phi online. Chúng ta sẽ thấy Einstein tại Châu Phi trong thế kỉ này.
Here is just some data. This is China. 1996: less than one million new university students in China per year; 2006: over five million. Now think what this means. This means we all benefit when another country gets rich. We should not fear other countries becoming wealthy. That is something that we should embrace -- a wealthy China, a wealthy India, a wealthy Africa. We need a greater demand for ideas -- those larger markets I was talking about earlier -- and a greater supply of ideas for the world. Now you can see some of the reasons why I'm optimistic. Globalization is increasing the demand for ideas, the incentive to create new ideas. Investments in education are increasing the supply of new ideas.
Đây là dữ liệu. Đây là Trung Quốc. 1996: ít hơn một triệu sinh viên đại học mới tại Trung Quốc mỗi năm; 2006: hơn 5 triệu. Bây giờ nghĩ xem điều này có nghĩa là gì. Điều này có nghĩa chúng ta đều có lợi khi một quốc gia khác giàu lên. Chúng ta không nên sợ khi một quốc gia khác trở nên giàu có. Đó là thứ mà chúng ta nên nắm lấy -- một Trung Quốc thịnh vượng, một Ấn Độ thịnh vượng, một Châu Phi thịnh vượng Chúng ta cần một nhu cầu lớn hơn đối với các ý tưởng -- những thị trường lớn hơn mà tôi vừa nhắc tới lúc nảy -- và một lượng lớn các ý tưởng mới cho thế giới. Bây giờ các bạn có thể thấy một vài lí do tại sao tôi lại lạc quan. Sự toàn cầu hóa làm cho nhu cầu của những sáng kiến, động lực để tạo ra những ý tưởng mới. Sự đầu tư trong giáo dục đang giúp nguồn cung cấp những ý tưởng mới tăng lên.
In fact if you look at world history you can see some reasons for optimism. From about the beginnings of humanity to 1500: zero economic growth, nothing. 1500 to 1800: maybe a little bit of economic growth, but less in a century than you expect to see in a year today. 1900s: maybe one percent. Twentieth century: a little bit over two percent. Twenty-first century could easily be 3.3, even higher percent. Even at that rate, by 2100 average GDP per capita in the world will be $200,000. That's not U.S. GDP per capita, which will be over a million, but world GDP per capita -- $200,000. That's not that far. We won't make it. But some of our grandchildren probably will. And I should say, I think this is a rather modest prediction. In Kurzweilian terms this is gloomy. In Kurzweilian terms I'm like the Eeyore of economic growth. (Laughter)
Thực tế, nếu các bạn nhìn vào lịch sử thế giới các bạn có thể thấy một vài lí do để lạc quan. Từ thuở sơ khai của loài người đến năm 1500: chỉ số phát triển kinh tế là 0, không có gì cả. 1500 đến 1800: có thể có một tí phát triển trong kinh tế, nhưng trong vòng ít hơn một thế kỉ sau đó thì các bạn có thể thấy chúng ta có gì hôm nay. những năm 1900: có thể là 1%. Thế kỉ 20: cao hơn 2% một ít. Thế kỉ 21 có thể là 3.3%, hay thậm chí cao hơn. Ngay cả ở mức độ đó, vào năm 2100, GDP bình quân đầu người trên thế giới sẽ vào khoảng $200,000. Đó không phải là GDP bình quân đầu người tại Mỹ, tại đây sẽ khoảng hơn 1 triệu, nhưng GDP bình quân của thế giới -- $200,000. Điều đó sẽ không xa như thế. Chúng ta sẽ không làm được điều đó Nhưng con cháu ta chắc chắn có thể. Và tôi phải nói, Tôi nghĩ đây là một dự đoán khá khiêm tốn. Với những điều kiện tại Kurzweilian, điều này thật ảm đạm. Với những điều kiện tại Kurzweilian,
Alright what about problems? What about a great depression? Well let's take a look. Let's take a look at the Great Depression. Here is GDP per capita from 1900 to 1929. Now let's imagine that you were an economist in 1929, trying to forecast future growth for the United States, not knowing that the economy was about to go off a cliff, not knowing that we were about to enter the greatest economic disaster certainly in the 20th century. What would you have predicted, not knowing this? If you had based your prediction, your forecast on 1900 to 1929 you'd have predicted something like this. If you'd been a little more optimistic -- say, based upon the Roaring Twenties -- you'd have said this. So what actually happened? We went off a cliff but we recovered. In fact in the second half of the 20th century growth was even higher than anything you would have predicted based upon the first half of the 20th century. So growth can wash away even what appears to be a great depression.
(Tiếng cười) Được rồi, còn những vấn đề thì sao? Thế còn về một cuộc đai khủng hoảng thì sao? Nào, hãy nhìn qua. Hãy nhìn vào cuộc Đại Khủng Hoảng. Đây là chỉ số GDP bình quân đầu người từ năm 1900 đến 1929. Bây giờ hãy tưởng tượng rằng bạn là một nhà kinh tế vào năm 1929, đang cố dự đoán tương lai phát triển của Mỹ, không biết rằng nền kinh tế sắp lao dốc, không biết rằng chúng ta sắp bước vào thảm họa kinh tế khủng khiếp nhất trong thế kỉ 20. Bạn sẽ đã dự đoán thế nào khi không biết những điều đó? Nếu bạn dựa trên dự đoán của mình vào 1900 đến 1929 các bạn sẽ đã dự đoán vài thứ như thế này. Nếu các bạn có một ít lạc quan -- các bạn sẽ đã nói như thế này -- Dựa trên "Roaring Twenties" (Những năm hoan lạc của 1920's) . Thế thì điều gì thực sự đang xảy ra? Chúng ta đã lao dốc, nhưng chúng ta đang phục hồi. Thực tế, vào nửa sao thế kỉ 20 sự tăng trưởng thậm chí cao hơn bất kì thứ gì mà bạn đã dự đoán Dựa trên nửa đầu thế kỉ 20. Thế nên sự tăng trưởng có thể xóa bỏ
Alright. What else? Oil. Oil. This was a big topic. When I was writing up my notes oil was $140 per barrel. So people were asking a question. They were saying, "Is China drinking our milkshake?" (Laughter) And there is some truth to this, in the sense that we have something of a finite resource, and increased growth is going to push up demand for that. But I think I don't have to tell this audience that a higher price of oil is not necessarily a bad thing. Moreover, as everyone knows, look -- it's energy, not oil, which counts. And higher oil prices mean a greater incentive to invest in energy R&D. You can see this in the data. As oil prices go up, energy patents go up. The world is much better equipped to overcome an increase in the price of oil today, than ever in the past, because of what I'm talking about. One idea, one world, one market.
thậm chí cả những mầm mống của một cuộc đại suy thoái. Được rồi. Còn gì nữa nào? Dầu, dầu. Đây là một đề tài lớn. Khi tôi đang viết những ghi chú của mình, giá dầu là $140 /thùng Mọi người đặt ra một câu hỏi. Họ nói, "Có phải Trung Quốc đang uống món sữa lắc của chúng ta?" (Tiếng cười) Và có một vài sự thật cho việc này, với cảm giác rằng chúng ta có một nguồn tài nguyên vô hữu hạn, và sự tăng trưởng đang tăng lên dựa trên điều đó. Nhưng tôi nghĩ tôi không cần phải nói với khán giả điều này rằng giá dầu cao hơn không nhất thiết là một điều xấu. Hơn nữa, như mọi người biết, nhìn này -- nó là năng lương, không phải dầu mag chúng ta nói tới. Và giá dầu tăng có nghĩa một động lực lớn hơn để đầu tư vào năng lượng R&D. Các bạn có thể thấy diều này trên bảng dữ liệu. Khi giá dầu tăng, biểu tượng năng lượng đi lên. Thế giới đã được trang bị kĩ càng hơn rất nhiều để vượt qua một đợt giá dầu tăng ngày nay hơn quá khứ rất nhiều, vì những điều tôi đang nói tới.
So I'm optimistic so long as we hew to these two ideas: to keep globalizing world markets, keep extending cooperation across national boundaries, and keep investing in education. Now the United States has a particularly important role to play in this: to keep our education system globalized, to keep our education system open to students from all over the world, because our education system is the candle that other students come to light their own candles. Now remember here what Jefferson said. Jefferson said, "When they come and light their candles at ours, they gain light, and we are not darkened." But Jefferson wasn't quite right, was he? Because the truth is, when they light their candles at ours, there is twice as much light available for everyone. So my view is: Be optimistic. Spread the ideas. Spread the light. Thank you. (Applause)
Một ý tưởng, một thế giới, một thị trường. Thế nên tôi lạc quan chừng nào chúng ta còn theo đuổi 2 ý tưởng này: duy trì thị trường toàn cầu hóa thế giới, tiếp tục mở rộng sự hợp tác vượt qua ranh giới của các quốc gia, và tiếp tục đầu tư cho giáo dục. Bây giờ nước Mỹ đã có một vai trò đặc biệt quan trọng trong việc này: để giữ hệ thống giáo dục của chúng ta toàn cầu hóa, để giữ cho hệ thống giáo dục của chúng ta rộng mở đón mọi học sinh từ khắp thế giới, Vì hệ thống giáo dục của chúng ta là một ngọn nến mà những học sinh khác đến để thắp sáng ngọn nến của chính mình. Bây giờ hãy nhớ lại điều mà Jefferson đã nói. Jefferson nói," Khi họ đến và thắp sáng ngọn nến của mình bằng những ngọn nến của chúng ta, họ sẽ có được ánh sáng, và chúng ta cũng không bị lu mờ." Nhưng Jefferson đã không đúng hết, phải không nào? Vì sự thật là khi họ thắp sáng họ bằng những ngọn nến của chúng ta thì sẽ có gấp đôi ánh sáng có sẵn cho mọi người. Vậy quan điểm của tôi là: Hãy lạc quan. Lan tỏa ý tưởng. Lan tỏa ánh sáng. Cám ơn các bạn