For most jobs, it's understood that you can be fired, whether for crime, incompetence, or just poor performance. But what if your job happens to be the most powerful position in the country, or the world? That's where impeachment comes in. Impeachment isn't the same as actually removing someone from office. Like an indictment in criminal court, it's only the formal accusation that launches a trial, which could end in conviction or acquittal. Originating in the United Kingdom, impeachment allowed Parliament to vote for removing a government official from office even without the king's consent. Although this was an important check on royal power, the king couldn't be impeached because the monarch was considered the source of all government power. But for the founders of the American Republic, there was no higher authority beyond the people themselves. And so impeachment was adopted in the United States as a power of Congress applying to any civil officers, up to and including the president. Although demands for impeachment can come from any members of the public, only the House of Representatives has the power to actually initiate the process. It begins by referring the matter to a committee, usually the House Committee on Rules and the House Committee on the Judiciary. These committees review the accusations, examine the evidence, and issue a recommendation. If they find sufficient grounds to proceed, the House holds a separate vote on each of the specific charges, known as Articles of Impeachment. If one or more passes by a simple majority, the official is impeached and the stage is set for trial. The actual trial that follows impeachment is held in the Senate. Selected members of the House, known as managers, act as the prosecution, while the impeached official and their lawyers present their defense. The Senate acts as both judge and jury, conducting the trial and deliberating after hearing all the arguments. If it's the president or vice president being impeached, the chief justice of the Supreme Court presides. A conviction requires a supermajority of two-thirds and results in automatic removal from power. Depending on the original charges, it can also disqualify them from holding office in the future and open them to standard criminal prosecution. So what exactly can get someone impeached? That's a bit more complicated. Unlike in the United Kingdom, impeachment in the U.S. pits an elected legislature against other democratically elected members of government. Therefore, to prevent the process from being used as a political weapon, the Constitution specifies that an official can only be impeached for treason, bribery, or other high crimes and misdemeanors. That still leaves a lot of room for interpretation, not to mention politics, and many impeachment trials have split along partisan lines. But the process is generally understood to be reserved for serious abuses of power. The first official to be impeached was Tennesse Senator William Blount in 1797 for conspiring with Britain to cease the Spanish colony of Louisiana. Since then, the House has launched impeachment investigations about 60 times, but only 19 have led to actual impeachment proceedings. The eight cases that ended in a conviction and removal from office were all federal judges. And impeachment of a sitting president is even more rare. Andrew Johnson was impeached in 1868 for attempting to replace Secretary of War Edwin Stanton without consulting the Senate. Over a century later, Bill Clinton was impeached for making false statements under oath during a sexual harassment trial. Both were ultimately acquitted when the Senate's votes to convict fell short of the required two-thirds majority. And contrary to popular belief, Richard Nixon was never actually impeached for the Watergate scandal. He resigned before it could happen knowing he would almost certainly be convicted. Theoretically, the U.S. government is already designed to prevent abuses of power, limiting different branches through a system of checks and balances, term limits, and free elections. But impeachment can be seen as an emergency brake for when these safeguards fail.
Với hầu hết công việc, nó được hiểu rằng bạn bị sa thải dù là vì phạm pháp, không đủ năng lực, hay chỉ vì thể hiện yếu kém. Nhưng sẽ thế nào nếu công việc của bạn là đứng đầu một đất nước, hay thế giới? Đó là khi luận tội diễn ra. Luận tội không giống với sa thải ai đó khỏi công ty, mà như một bản cáo trạng ở tòa án hình sự, nó là hình thức buộc tội nhằm bắt đầu cho việc xét xử, và có thể kết thúc bằng kết tội hoặc trắng án. Bắt nguồn từ Anh Quốc, luận tội cho phép Quốc hội bỏ phiếu để chính thức bãi nhiệm một nhà lãnh đạo thậm chí, khi chưa có sự cho phép của Nhà Vua. Dù đây là một giới hạn quan trọng với quyền lực hoàng gia, Nhà Vua sẽ không bị luận tội bởi ngài được xem như cội nguồn cho mọi quyền lực của chính phủ. Song với những người thành lập Đảng Cộng Hòa Mỹ, không có một quyền lực nào cao hơn chính con người. Do đó, luận tội được thực hiện ở Mỹ như một năng lực của Quốc Hội áp dụng cho bất kì viên chức nào, bao gồm cả tổng thống. Dù yêu cầu luận tội có thể đến từ bất kì cá nhân nào trong cộng đồng, Hạ viện là nơi duy nhất có quyền bắt đầu tiến trình này. Tiến trình luận tội bắt đầu bằng việc trình các vấn đề lên ủy ban thường là Ủy ban Luật pháp Hạ viện và Ủy ban Tư pháp Hạ viện. Những ủy ban này sẽ xem xét các cáo trạng, kiểm tra các chứng cứ, và đưa ra khuyến cáo. Nếu nhận thấy đủ điều kiện để tiến hành truy tố, Hạ viện sẽ tổ chức biểu quyết với riêng từng mục luận tội, được biết đến là "Điều khoản luận tội". Nếu một hay nhiều điều khoản được thông qua bởi đa số, công chức đó sẽ bị luận tội và chuyển sang giai đoạn xét xử. Vụ việc sau khi được luận tội sẽ được đưa lên cho Thượng viện xét xử. Các thành viên từ Hạ viện, thường là người quản lí, đại diện bên "nguyên". cùng viên chức bị luận tội và các luật sư, đại diện cho bên "bị" . Thượng viện đóng vai trò tòa án và hội đồng xét xử, tiến hành xét xử và thảo luận kỹ sau khi lắng nghe mọi tranh luận. Nếu tổng thống hay phó tổng thống bị luận tội, Thẩm phán trưởng Pháp viện sẽ chủ trì phiên xét xử. Việc kết án yêu cầu sự đồng thuận của hơn hai phần ba thượng nghị sĩ, khi đó tổng thống hay phó tổng thống sẽ tự động bị truất phế. Tùy thuộc vào lời buộc tội chính thức, những viên chức đó cũng có thể bị cấm giữ chức vụ khác trong tương lai và chịu sự truy tố hình sự theo các mức độ. Vậy điều gì có thể khiến một người thât sự bị luận tội? Đây là vấn đề khá phức tạp. Không giống Anh Quốc, luận tội ở Hoa Kỳ đã lập nên một cơ quan lập pháp chống lại các thành viên chính phủ từng được bầu chọn một cách dân chủ. Do đó, nhằm ngăn cản việc lợi dụng tiến trình này như một vũ khí chính trị, Hiến pháp nhấn mạnh rằng một công chức chỉ có thể bị luận tội vì phản quốc, hối lộ, hoặc các tội nghiêm trọng khác và tội nhẹ hơn. Nhưng nó vẫn chừa rất nhiều chỗ để hiểu theo cách khác nhau, và tác động của chính trị, và nhiều phiên tòa luận tội bị ảnh hưởng các đảng phái. Nhưng quá trình này, hiểu chung, là dành riêng cho lạm dụng quyền lực nghiêm trọng. Viên chức đầu tiên bị kết án là Thượng nghị sĩ William Blount của Tennesse năm 1797, vì có thông đồng với Anh Quốc cản trở thuộc địa Tây Ban Nha ở bang Louisiana . Từ đó đến nay, Hạ Viện đã tiến hành truy cứu luận tội khoảng 60 lần, nhưng chỉ có 19 trường hợp dẫn đến quy trình luận tội thực sự. Tám trường hợp bị kết án và bị buộc rời khỏi văn phòng đều là các thẩm phán liên bang. Và luận tội một tổng thống đương kì còn hiếm hơn nhiều. Andrew Johnson bị luận tội vào năm 1868 vì mưu đồ thay thế Bộ trưởng Chiến Tranh Edwin Station mà không thông qua Thượng Nghị Viện. Hơn một thế kỉ sau, Bill Clinton bị luận tội vì đã khai báo sai bất chấp lời thề trước tòa trong một phiên xử quấy rối tình dục. Cả hai về sau đều được trắng án khi phiếu bầu của Thượng Nghị Viện không đủ số lượng yêu cầu hai-phần-ba để kết án. Trái với niềm tin phổ biến, Richard Nixon chưa bao giờ bị luận tội vì scandal ở Watergate. Ông từ chức trước khi nó xảy ra biết rằng mình sẽ gần như chắc chắn bị kết án. Trên lý thuyết, Chính Phủ Mỹ đã được thiết kế để ngăn chặn việc lạm dụng quyền lực, giới hạn các nhánh khác nhau qua một hệ thống kiểm soát và cân bằng, giới hạn nhiệm kỳ, và bầu cử tự do. Nhưng luận tội có thể được xem là phanh khẩn cấp khi mà những sự bảo vệ này thất bại.