Fifty-four percent of the world's population lives in our cities. In developing countries, one third of that population is living in slums. Seventy-five percent of global energy consumption occurs in our cities, and 80 percent of gas emissions that cause global warming come from our cities. So things that you and I might think about as global problems, like climate change, the energy crisis or poverty, are really, in many ways, city problems. They will not be solved unless people who live in cities, like most of us, actually start doing a better job, because right now, we are not doing a very good one. And that becomes very clear when we look into three aspects of city life: first, our citizens' willingness to engage with democratic institutions; second, our cities' ability to really include all of their residents; and lastly, our own ability to live fulfilling and happy lives.
54% dân số thế giới sống ở các thành phố. Ở các nước đang phát triển, một phần ba dân số đó sống trong các khu ổ chuột. 75% năng lượng tiêu thụ toàn cầu tại các thành phố, và 80% lượng khí thải gây ra sự nóng lên của Trái đất đến từ các thành phố. Vì vậy, những vấn đề mà các bạn và tôi có thể cho là vấn đề toàn cầu, chẳng hạn như biến đổi khí hậu, khủng hoảng năng lượng hay đói nghèo, thực chất, theo nhiều khía cạnh, chỉ là vấn đề của các thành phố. Chúng sẽ không được giải quyết trừ khi người dân thành phố, như hầu hết chúng ta, thực sự bắt đầu làm một việc tốt hơn, bởi lẽ hiện nay, chúng ta không hẳn đang làm một việc tốt. Và điều ấy trở nên rõ ràng hơn khi mà ta nhìn nhận lại cuộc sống đô thị trên ba khía cạnh sau: thứ nhất, dân cư đô thị sẵn sàng gắn bó với chế độ dân chủ; thứ hai, khả năng chứa được toàn bộ dân cư ở thành thị; và cuối cùng, khả năng của chính chúng ta để có một cuộc sống sung túc và hạnh phúc.
When it comes to engagement, the data is very clear. Voter turnout around the world peaked in the late '80s, and it has been declining at a pace that we have never seen before, and if those numbers are bad at the national level, at the level of our cities, they are just dismal. In the last two years, two of the world's most consolidated, oldest democracies, the U.S. and France, held nationwide municipal elections. In France, voter turnout hit a record low. Almost 40 percent of voters decided not to show up. In the U.S., the numbers were even scarier. In some American cities, voter turnout was close to five percent. I'll let that sink in for a second. We're talking about democratic cities in which 95 percent of people decided that it was not important to elect their leaders. The city of L.A., a city of four million people, elected its mayor with just a bit over 200,000 votes. That was the lowest turnout the city had seen in 100 years. Right here, in my city of Rio, in spite of mandatory voting, almost 30 percent of the voting population chose to either annul their votes or stay home and pay a fine in the last mayoral elections.
Khi nói đến sự gắn kết, các số liệu rất rõ ràng. Số lượng cử tri đi bầu cử trên toàn thế giới tăng mạnh vào giai đoạn cuối những năm 80, và rồi sụt giảm ở một tốc độ mà ta chưa từng thấy bao giờ, và nếu các số liệu này xem là tệ ở phương diện một quốc gia trên phương diện thành phố của chúng ta, chúng thật là ảm đạm. Trong hai năm gần đây, hai trong số các nước có nền dân chủ phát triển lâu đời nhất, Mỹ và Pháp, tổ chức các cuộc bầu cử thành thị trên toàn quốc. Ở Pháp, số lượng cử tri tham gia bầu cử thấp ở mức kỉ lục. Gần 40% cử tri đã chọn cách vắng mặt. Ở Mỹ, các số liệu còn đáng sợ hơn. Tại một số thành phổ ở Mỹ, lượng cử tri đi bầu cử chỉ có gần 5%. Tôi sẽ bỏ qua việc đó trong lúc này. Chúng ta đang nói đến các thành phố theo chế độ dân chủ mà ở đó 95% dân số nghĩ rằng không cần thiết để bầu chọn ra nhà lãnh đạo của chính họ. Tại Los Angeles, thành phố của 4 triệu dân, cuộc bầu chọn thị trưởng chỉ nhận được 200 nghìn phiếu. Đó là số phiếu bầu thấp nhất mà thành phố này nhận được trong suốt 100 năm qua. Ngay tại đây, tại thành phố của tôi, Rio, mặc dù bầu cử là bắt buộc, gần 30% người tham gia bỏ phiếu, chọn bỏ phiếu trống hoặc ở nhà và chấp nhận trả tiền phạt trong cuộc bầu thị trưởng gần đây.
When it comes to inclusiveness, our cities are not the best cases of success either, and again, you don't need to look very far in order to find proof of that. The city of Rio is incredibly unequal. This is Leblon. Leblon is the city's richest neighborhood. And this is Complexo do Alemão. This is where over 70,000 of the city's poorest residents live. Leblon has an HDI, a Human Development Index, of .967. That is higher than Norway, Switzerland or Sweden. Complexo do Alemão has an HDI of .711. It sits somewhere in between the HDI of Algeria and Gabon. So Rio, like so many cities across the global South, is a place where you can go from northern Europe to sub-Saharan Africa in the space of 30 minutes. If you drive, that is. If you take public transit, it's about two hours.
Khi nói về tính toàn diện, thành phố chúng ta cũng không phải là trường hợp tốt nhất của sự thành công, và một lần nữa, bạn chẳng phải tìm kiếm đâu xa để chứng minh điều đó. Thành phố Rio có một sự chênh lệch cực kì lớn. Đây là Leblon. Leblon là khu vực giàu có nhất trong thành phố. Và đây là Complexo do Alemão. Đây là nơi mà hơn 70,000 dân cư nghèo sinh sống. Leblon có HDI - Chỉ số Phát triển Con người, ở mức 0.967. Vậy là còn cao hơn cả Na Uy, Thụy Sĩ hay Thụy Điển. Complexo do Alemão có chỉ số HDI ở mức 0.711. Tức là nằm giữa chỉ số HDI của Angieria và Gabon. Vậy nên Rio, cũng như các nước phía Nam, là nơi mà bạn có thể đi từ khu vực Tây Âu tới khu vực hạ-Sahara của Châu Phi trong khoảng cách di chuyển 30 phút. Đó là nếu bạn đi bằng ô tô. Nếu là giao thông công cộng thì mất khoảng 2 giờ đồng hồ.
And lastly, perhaps most importantly, cities, with the incredible wealth of relations that they enable, could be the ideal places for human happiness to flourish. We like being around people. We are social animals. Instead, countries where urbanization has already peaked seem to be the very countries in which cities have stopped making us happy. The United States population has suffered from a general decrease in happiness for the past three decades, and the main reason is this. The American way of building cities has caused good quality public spaces to virtually disappear in many, many American cities, and as a result, they have seen a decline of relations, of the things that make us happy. Many studies show an increase in solitude and a decrease in solidarity, honesty, and social and civic participation.
Và cuối cùng, có lẽ cũng là điều quan trọng nhất, các thành phố, với sự phong phú vô vàn các mối quan hệ có thể tạo lập, là nơi lí tưởng cho hạnh phúc con người thăng hoa. Chúng ta thích được quây quần với mọi người xung quanh. Chúng ta là loài động vật sống theo bầy đàn. Thay vào đó, những quốc gia mà đô thị hóa đã gia tăng mạnh có vẻ như là những quốc gia mà ở đó sống ở các thành phố không còn làm ta thoải mái nữa. Dân số Mỹ đã phải trải qua sự suy giảm về độ hạnh phúc của người dân trong ba thập kỉ vừa qua, và nguyên nhân chính là điều này. Cách mà nước Mỹ xây dựng các thành phố đã dẫn tới việc những nơi sinh hoạt công cộng biến mất hầu như hoàn toàn ở rất nhiều, rất nhiều các thành phố ở Mỹ. Rồi từ đó, họ đã nhìn thấy được sự suy giảm về các mối liên hệ, về những thứ làm ta hạnh phúc. Rất nhiều nghiên cứu cho thấy một sự gia tăng của việc sống cô độc và sự suy giảm trong việc sống quây quần, sự lương thiện, và việc tham gia vào các hoạt động cộng đồng và xã hội.
So how do we start building cities that make us care? Cities that value their most important asset: the incredible diversity of the people who live in them? Cities that make us happy? Well, I believe that if we want to change what our cities look like, then we really have to change the decision-making processes that have given us the results that we have right now. We need a participation revolution, and we need it fast. The idea of voting as our only exercise in citizenship does not make sense anymore. People are tired of only being treated as empowered individuals every few years when it's time to delegate that power to someone else. If the protests that swept Brazil in June 2013 have taught us anything, it's that every time we try to exercise our power outside of an electoral context, we are beaten up, humiliated or arrested. And this needs to change, because when it does, not only will people re-engage with the structures of representation, but also complement these structures with direct, effective, and collective decision making, decision making of the kind that attacks inequality by its very inclusive nature, decision making of the kind that can change our cities into better places for us to live.
Vậy việc chúng ta phải bắt đầu xây dựng thành phố như thế nào có làm chúng ta quan tâm không? Các thành phố có những tài sản vô cùng quan trọng: sự đa dạng tuyệt vời của con người sinh sống tại đây? Thành phố mang lại sự ấm no, hạnh phúc? Tôi tin rằng nếu ta muốn thay đổi bộ mặt của đô thị, thì cái mà ta thực sự cần chỉnh sửa chính là quá trình đưa ra những quyết định mà đã đưa ta tới những kết quả ta có hiện nay. Chúng ta cần làm nên một cuộc cách mạng, càng sớm càng tốt. Nếu nhân dân chỉ có thể tham gia vào mỗi việc bầu cử thì chẳng còn nghĩa lí gì nữa. Mọi người đã chán ngán cái việc như ủy quyền cho một vài cá nhân vào mỗi vài năm rồi lại đến lúc giao phó quyền lực đó cho một người khác. Nếu các cuộc biểu tình lan rộng ở Brazil vào tháng 6/2013 đã dạy cho chúng ta điều gì đó, mỗi lần như thế chúng ta cố gắng thực hiện quyền lực của mình ngoài bối cảnh của một cuộc bầu cử, chúng ta bị đánh đập, làm nhục và bắt giữ. Và điều này cần phải thay đổi, bởi vì khi nó xảy ra, không chỉ khiến con người tham gia lại vào các cấu trúc của đại diện, mà còn xây dựng những cấu trúc này với việc ra quyết định mang tính trực tiếp, hiệu quả và tập thể, việc qua quyết định với những thứ tấn công vào sự bất bình đẳng bởi bản chất rất tập thể của nó, việc ra quyết định với những thứ mà có thể thay đổi thành phố chúng ta trở thành những nơi tốt đẹp hơn để sống.
But there is a catch, obviously: Enabling widespread participation and redistributing power can be a logistical nightmare, and there's where technology can play an incredibly helpful role, by making it easier for people to organize, communicate and make decisions without having to be in the same room at the same time.
Nhưng có một nhược điểm rõ ràng là: Việc cho phép sự tham gia và phân phối lại quyền lực một cách rộng rãi có thể là một cơn ác mộng trong công việc hậu cần, và đây chính là nơi là công nghệ đóng một vai trò vô cùng hữu ích, bằng cách giúp người tổ chức thực hiện dễ dàng hơn, giao tiếp và ra những quyết định mà không cần phải ở chung một chỗ tại cùng một thời điểm.
Unfortunately for us, when it comes to fostering democratic processes, our city governments have not used technology to its full potential. So far, most city governments have been effective at using tech to turn citizens into human sensors who serve authorities with data on the city: potholes, fallen trees or broken lamps. They have also, to a lesser extent, invited people to participate in improving the outcome of decisions that were already made for them, just like my mom when I was eight and she told me that I had a choice: I had to be in bed by 8 p.m., but I could choose my pink pajamas or my blue pajamas. That's not participation, and in fact, governments have not been very good at using technology to enable participation on what matters — the way we allocate our budget, the way we occupy our land, and the way we manage our natural resources. Those are the kinds of decisions that can actually impact global problems that manifest themselves in our cities.
Thật không may cho chúng ta là, khi đề cập đến quy trình củng cố sự dân chủ, chính quyền thành phố không sử dụng công nghệ với đầy đủ tiềm năng của nó. Cho đến giờ, chính quyền của nhiều thành phố đã sử dụng công nghệ một cách có hiệu quả vào việc cảm biến con người, những người phục vụ chính quyền với dữ liệu của thành phố: ổ gà, cây đổ hay bóng đèn hư. Họ cũng có thể, ở một mức độ nhỏ hơn, mời công dân tham gia cải thiện kết quả của các quyết định mà họ đã đưa ra, giống như mẹ tôi khi tôi lên tám và bà ấy bảo tôi rằng tôi có một sự lựa chọn: tôi phải đi ngủ trước 8 giờ tối, nhưng tôi có thể chọn mặc bộ đồ ngủ màu hồng hoặc màu xanh. Đó không phải là sự tham gia, mà thực ra, chính quyền đã không làm tốt trong việc sử dụng công nghệ để cho phép sự tham gia vào các vấn đề --- cách chúng ta phân bổ ngân sách, cách chúng ta chiếm dụng đất đai, và cách chúng ta quản lý các nguồn lực tự nhiên, Những điều này là loại quyết định mà thực tế có thể ảnh hưởng đến các vấn đề toàn cầu và chứng mình vai trò chúng ta đối với thành phố.
The good news is, and I do have good news to share with you, we don't need to wait for governments to do this. I have reason to believe that it's possible for citizens to build their own structures of participation. Three years ago, I cofounded an organization called Meu Rio, and we make it easier for people in the city of Rio to organize around causes and places that they care about in their own city, and have an impact on those causes and places every day. In these past three years, Meu Rio grew to a network of 160,000 citizens of Rio. About 40 percent of those members are young people aged 20 to 29. That is one in every 15 young people of that age in Rio today.
Tin vui là, và tôi có một tin vui muốn chia sẻ với các bạn, chúng ta không cần phải đợi chính quyền làm những điều này. Tôi có lý do để tin rằng công dân thành phố có thể xây dựng cơ cấu tham gia của riêng họ. 3 năm trước, tôi đã đồng sáng lập một tổ chức gọi là Meu Rio, và chúng tôi đã khiến cho mọi người trong thành phố Rio thiết lập động cơ và địa phương mà họ quan tâm về chính thành phố dễ dàng hơn, và có một ảnh hưởng đến các động cơ và địa phương này mỗi ngày. Trong 3 năm vừa qua, Meu Rio đã gia tăng đến một mạng lưới gồm 160,000 công dân của thành phố Rio. Khoảng 40% thành viên là những người trong độ tuổi từ 20 đến 29. Đó là 1 trong mỗi 15 người trẻ tuổi ở Rio ngày nay.
Amongst our members is this adorable little girl, Bia, to your right, and Bia was just 11 years old when she started a campaign using one of our tools to save her model public school from demolition. Her school actually ranks among the best public schools in the country, and it was going to be demolished by the Rio de Janeiro state government to build, I kid you not, a parking lot for the World Cup right before the event happened. Bia started a campaign, and we even watched her school 24/7 through webcam monitoring, and many months afterwards, the government changed their minds. Bia's school stayed in place.
Trong số những thành viên này có một cô gái trẻ đáng yêu, tên là Bia, bên phải các bạn, và Bia lúc đó chỉ 11 tuổi khi cô ấy bắt đầu chiến dịch sử dụng một trong những cách thức của chúng tôi để cứu mô hình trường công lập của mình khỏi việc bị phá bỏ. Trường của cô ấy thực sự được xếp hạng trong danh sách các trường công lập tốt nhất của nước ta, và lúc đó nó đang bị phá bỏ bởi chính quyền bang Rio de Janeiro để xây dựng, tôi không đùa với các bạn đâu, bãi giữ xe cho World Cup ngay trước khi sự kiện diễn ra. Bia bắt đầu một chiến dịch, và thậm chí chúng ta đã thấy trường của cô bé theo dõi qua camera 24/7 và rất nhiều tháng sau đó, chính quyền đã thay đổi quyết định. Trường của Bia vẫn được giữ nguyên.
There's also Jovita. She's an amazing woman whose daughter went missing about 10 years ago, and since then, she has been looking for her daughter. In that process, she found out that first, she was not alone. In the last year alone, 2013, 6,000 people disappeared in the state of Rio. But she also found out that in spite of that, Rio had no centralized intelligence system for solving missing persons cases. In other Brazilian cities, those systems have helped solve up to 80 percent of missing persons cases. She started a campaign, and after the secretary of security got 16,000 emails from people asking him to do this, he responded, and started to build a police unit specializing in those cases. It was open to the public at the end of last month, and Jovita was there giving interviews and being very fancy.
Còn có Jovita. Cô là một người phụ nữ tuyệt với có con gái đi lạc khoảng 10 năm trước, và từ đó đến nay, cô luôn tìm kiếm con gái mình. Trong quá trình tìm kiếm, cô phát hiện ra lần đầu tiên, cô đã không đơn độc. Trong riêng năm 2013, 6,000 người ở bang Rio đã biến mất. Nhưng cô ấy vẫn thấy rằng mặc dù như vậy, Rio vẫn không có hệ thống tình báo tập trung để giải quyết các trường hợp mất tích. Trong các thành phố khác ở Brazil, các hệ thống này đã hỗ trợ giải quyết đến 80% các trường hợp mất tích. Cô ấy bắt đầu một chiến dịch, và sau khi thư kí của bộ công an nhận được 16,000 lá thư điện tử từ những người yêu cầu ông ta làm điều này ông ấy đã trả lời, và bắt đầu xây dựng một đơn vị cảnh sát tập trung vào các trường hợp mất tích này. Đơn vị này đã mở của công cộng vào cuối tháng trước, và Jovita đã ở đó để trả lời phỏng vấn và rất thu hút.
And then, there is Leandro. Leandro is an amazing guy in a slum in Rio, and he created a recycling project in the slum. At the end of last year, December 16, he received an eviction order by the Rio de Janeiro state government giving him two weeks to leave the space that he had been using for two years. The plan was to hand it over to a developer, who planned to turn it into a construction site. Leandro started a campaign using one of our tools, the Pressure Cooker, the same one that Bia and Jovita used, and the state government changed their minds before Christmas Eve.
Và rồi, lại có Leandro. Leandro là một chàng trai tuyệt vời ở một khu ổ chuột ở Rio, và anh ấy đã sáng tạo một dự án tái chế ở khu ổ chuột. Vào cuối năm ngoái, ngày 16 tháng 12, anh ấy nhận một lệnh trục xuất từ chính quyền bang Rio de Janeiro là anh ấy có hai tuần để rời khỏi nơi mà anh đã ở trong hai năm qua. Kế hoạch đã đưa đến một sự phát triển, người lên kế hoạch đã biến nó thành một công trình xây dựng. Leandro bắt đầu một chiến dịch sử dụng một trong những cách thức của chúng tôi, "chiếc nồi áp suất", giống với Bia và Jovita đã sử dụng, và chính quyền đã thay đổi quyết định trước mùa Giáng sinh.
These stories make me happy, but not just because they have happy endings. They make me happy because they are happy beginnings. The teacher and parent community at Bia's school is looking for other ways they could improve that space even further. Leandro has ambitious plans to take his model to other low-income communities in Rio, and Jovita is volunteering at the police unit that she helped created. Bia, Jovita and Leandro are living examples of something that citizens and city governments around the world need to know: We are ready. As citizens, we are ready to decide on our common destinies, because we know that the way we distribute power says a lot about how we actually value everyone, and because we know that enabling and participating in local politics is a sign that we truly care about our relations to one another, and we are ready to do this in cities around the world right now. With the Our Cities network, the Meu Rio team hopes to share what we have learned with other people who want to create similar initiatives in their own cities. We have already started doing it in São Paulo with incredible results, and want to take it to cities around the world through a network of citizen-centric, citizen-led organizations that can inspire us, challenge us, and remind us to demand real participation in our city lives.
Những câu chuyện trên khiến tôi cảm thấy vui không chỉ bởi vì chúng có kết thúc tốt đẹp. Mà còn vì chúng có những sự bắt đầu tốt đẹp. Cộng đồng giáo viên và phụ huynh của trường Bia đang tìm kiếm những cách khác mà họ có thể cải thiện không gian nhiều hơn nữa. Lendro có những kế hoạch tham vọng để đưa mô hình của anh ấy tới những cộng đồng có thu nhập thấp ở Rio, và Jovita thì đang tình nguyện tại một đơn vị cảnh sát mà cô ấy đã hỗ trợ thành lập. Bia, Jovita và Leandro là những nhân chứng sống của việc mà công dân và chính quyền thành phố trên toàn thế giới cần phải biết là: Chúng ta đã sẵn sàng. Là những công dân thành phố, chúng ta đã sẵn sàng để quyết định những điểm đến của chúng ta, bởi vì chúng ta biết rằng cách ta phân phối quyền lực nói lên rất nhiều giá trị thực sự của mọi người, và bởi vì ta biết rằng việc cho phép và tham gia vào chính trị địa phương là một dấu hiệu mà chúng ta quan tâm thật lòng đến mối quan hệ của ta với người khác, và chúng ta sẵn sàng điều này trong các thành phố trên toàn thế giới ngay lúc này. Với mạng lưới "Thành phố của chúng ta", nhóm Meu Rio hi vọng chia sẻ những gì chúng tôi học được với những người muốn tạo ra những sáng kiến tương tự cho thành phố của mình. Chúng tôi đã bắt đầu thực hiện nó ở São Paulo với những kết quả đáng kinh ngạc, và muốn mang nó đến các thành phố khác trên thế giới thông qua mạng lưới công dân làm trung tâm các tổ chức công dân lãnh đạo mà có thể truyền cảm hứng cho chúng ta, thách thức, và nhắc nhở chúng ta về nhu cầu tham gia thực sự vào cuộc sống của thành phố chúng ta.
It is up to us to decide whether we want schools or parking lots, community-driven recycling projects or construction sites, loneliness or solidarity, cars or buses, and it is our responsibility to do that now, for ourselves, for our families, for the people who make our lives worth living, and for the incredible creativity, beauty, and wonder that make our cities, in spite of all of their problems, the greatest invention of our time.
Nó phụ thuộc vào chúng ta quyết định chúng ta muốn trường học hay bãi giữ xe, các dự án tái chế dựa vào cộng đồng hay các khu xây dựng, sự đơn độc hay đoàn kết, xe ô tô hay xe buýt, và trách nhiệm của chúng ta là làm điều đó vào lúc này, cho bản thân chúng ta, cho gia đình, cho những người làm cho cuộc sống đáng sống, và cho sự sáng tạo và đẹp đẽ đáng kinh ngạc, và tự hỏi rằng làm cho thành phố chúng ta, mặc kệ tất cả các vấn đề đang đó, những phát minh vĩ đại nhất thời đại chúng ta.
Obrigado. Thank you.
Xin cảm ơn.
(Applause)