The digital divide is a mother that's 45 years old and can't get a job, because she doesn't know how to use a computer. It is an immigrant that doesn't know that he can call his family for free. It is a child who can't resolve his homework, because he doesn't have access to information. The digital divide is a new illiteracy. "Digital divide" is also defined as: the gap between individuals and communities that have access to information technologies and those that don't.
"Cách biệt số": là khi một bà mẹ 45 tuổi không tìm được việc làm vì không biết cách dùng máy tính. Đó là một người nhập cư không biết rằng anh có thể gọi về nhà miễn phí. Đó là một đứa trẻ không làm được bài tập về nhà vì không được tiếp cận với thông tin. "Cách biệt số" là một loại mù chữ mới. "Cách biệt số" cũng được xem là khoảng cách giữa cá nhân và cộng đồng được tiếp cận với công nghệ và phần còn lại.
Why does this happen? It happens because of 3 things. The first is that people can't get access to these technologies because they can't afford them. The second is because they don't know how to use them. The third is because they don't know the benefits derived from technology. So let's consider some very basic statistics. The population of the world is nearly seven billion people. Out of these, approximately two billion are digitally included. This is approximately 30% of the entire world population, which means that the remaining 70% of the world -- close to five billion people -- do not have access to a computer or the internet. Let's think about that number for a second. Five billion people; that's four times the population of India, that have never touched a computer, have never accessed the internet. So this is a digital abyss that we're talking about, this is not a digital divide.
Tại sao điều này lại xảy ra? Vì ba nguyên nhân. Thứ nhất là những người không tiếp cận được với công nghệ vì không có đủ khả năng chi trả Thứ hai là họ không biết cách sử dụng chúng. Thứ ba là bởi họ không biết những lợi ích mà công nghệ mang lại. Hãy xem xét vài số liệu thống kê cơ bản. Thế giới có gần bảy tỉ người. Trong số đó, khoảng hai tỉ người được tiếp xúc với kỹ thuật số, chiếm khoảng 30% dân số toàn cầu. Nghĩa là 70% dân số còn lại -- khoảng năm tỉ người -- không được tiếp xúc với máy vi tính hay Internet. Hãy nghĩ về con số này một lần nữa. Năm tỉ người, tức gấp bốn lần dân số Ấn Độ, chưa từng chạm vào máy vi tính, chưa từng kết nối với Internet. Đây là "hẻm vực số" chứ không còn là "cách biệt số” nữa.
Here we can see a map by Chris Harrison that shows the internet connections around the world. What we can see is that most of the internet connections are centered on North America and Europe, while the rest of the world is engulfed in the dark shadow of digital divide. Next, we can see connections, city-to-city, around the world, and we can see that most of the information generated is being generated between North America and Europe, while the rest of the world is not broadcasting their ideas or information. So what does this mean? We are living in a world that seems to be having a digital revolution, a revolution that everyone here thinks that we're part of, but the 70% of the world that is digitally excluded is not part of this.
Trên bản đồ của Chris Harrison cho thấy các kết nối Internet trên toàn thế giới, ta có thể thấy rằng hầu hết các kết nối Internet đều tập trung ở vùng Bắc Mỹ và Châu Âu, trong khi phần còn lại bị bao phủ bởi bóng tối của khoảng cách số. Chúng ta thấy liên kết từ nơi này đến nơi khác, vòng quanh thế giới và thấy được hầu hết thông tin được tạo ra giữa Bắc Mỹ và Châu Âu, trong khi phần còn lại lại không phát sóng thông tin nào. Điều này có nghĩa là gì? Ta đang sống trong một thế giới có vẻ là có một cuộc cách mạng số, một cuộc cách mạng mà ai cũng nghĩ rằng mình là một phần trong số đó, nhưng sự thật là có 70% thế giới đứng ngoài.
What does this mean? Well, the people that will be digitally excluded won't be able to compete in the labor markets of the future, they won't be connected, they'll be less informed, they'll be less inspired and they'll be less responsible. Internet should not be a luxury, it should be a right, because it is a basic social necessity of the 21st century. We can't operate without it.
Điều này có nghĩa là gì? Những người không được tiếp xúc với kỹ thuật số sẽ không thể cạnh tranh trên thị trường lao động tương lai, họ sẽ không được kết nối, họ sẽ có ít thông tin, họ sẽ mất dần cảm hứng và có ít ý thức trách nhiệm. Internet không nên là thứ xa xỉ, mà nên là một quyền lợi, bởi nó là điều thiết yếu cơ bản trong xã hội thế kỷ 21 này. Không thể vận hành nếu không có nó.
(Applause)
(Vỗ tay)
Thank you.
Xin cảm ơn.
It allows us to connect to the world. It empowers us. It gives us social participation. It is a tool for change. And so, how are we going to bridge this digital divide? Well, there are many models that try and bridge the digital divide, that try and include the population at large. But the question is: Are they really working?
Internet cho phép ta kết nối với thế giới. Nó tiếp cho ta sức mạnh, cho phép ta hoà nhập vào xã hội, là công cụ để thay đổi. Vậy, làm cách nào để bắc cầu cho cách biệt số này? Đã có nhiều mô hình thử nghiệm, cố mang kỹ thuật số đến với nhiều người hơn. Nhưng câu hỏi là: Liệu chúng có hiệu quả?
I'm sure everybody here knows One Laptop per Child, where one computer is given to one child. The problem with this is, do we really want children to take computers to their homes, homes that have adverse conditions? And we also must understand that by giving a child a computer, we're also transferring costs, very high costs, such as internet connection, electricity, maintenance, software, updates. So we must create different models, models that help the families rather than add a burden on them. Also, let's not forget about the carbon footprint. Imagine five billion laptops. What would the world look like then? Imagine the hazardous residue that would be generated from that. Imagine the trash. So if we give one computer to one person, and we multiply that times five billion, even if that laptop is a hundred dollars, then we would have 483 trillion dollars. Now let's consider we're only counting the youth, ages 10 to 24. That's approximately 30% of the digitally excluded population. Then that would be 145 trillion dollars. What nation has this amount of money? This is not a sustainable model.
Tôi chắc ai ở đây cũng biết đến mô hình "Một máy tính một trẻ" nơi mà mỗi đứa trẻ đều được cho một máy vi tính. Vấn đề ở đây là liệu ta có muốn con trẻ mang máy tính về nhà, nơi không có điều kiện thuận lợi cho chúng sử dụng? Cũng phải hiểu rằng khi cho mỗi trẻ một máy, sẽ có thêm những chi phí phát sinh với cái giá rất cao như phí kết nối internet, điện, bảo trì, phần mềm, cập nhật. Vì vậy, phải tạo ra những mô hình khác giúp được các gia đình thay vì thêm gánh nặng cho họ. Ngoài ra, đừng quên dấu chân carbon. Hãy tưởng tượng năm tỉ chiếc laptop. Rồi thế giới sẽ trở nên thế nào? Hãy tưởng tượng lượng chất độc hại. Hãy hình dung lượng rác thải ra. Nếu cho mỗi người một máy tính rồi nhân lên năm tỉ, và nếu mỗi chiếc máy tốn 100 đô, thì ta đã tiêu tốn 483 nghìn tỉ đô-la. Nếu chỉ xem xét giới trẻ trong độ tuổi 10 - 24, tương đương 30% dân số không được tiếp cận với kỹ thuật số, sẽ là 145 nghìn tỉ đô-la. Quốc gia nào sẽ có đủ số tiền này? Đây không phải là một mô hình khả thi.
So with this in mind, we created a different model. We created the RIA, in Spanish, or in English, Learning and Innovation Network, which is a network of community centers that bring education through the use of technology. We wanted to increase the number of users per computer in such a way that we could dilute the cost of infrastructure, the cost per user, and that we could bring education and technology to everybody within these communities.
Vì vậy, chúng tôi tạo nên một mô hinh khác. RIA, trong tiếng Tây Ban Nha và tiếng Anh có nghĩa là Mạng Lưới Học Tập và Sáng Tạo, mạng lưới những trung tâm cộng đồng giáo dục thông qua công nghệ. Chúng tôi muốn tăng số người dùng máy tính bằng cách giảm chi phí cơ sở hạ tầng và chi phí của mỗi người dùng để thể mang giáo dục và công nghệ đến với nhiều người hơn trong cộng đồng này.
Let's look at a basic comparison. The RIA has 1,650 computers. If we had used the One Laptop per Child model of a 1 to 1 ratio, then we would have benefited 1,650 users. What we did instead is set up centers that have longer hours of operation than schools, that also include all of the population -- our youngest user is 3 years old, the oldest is 86 -- and with this, in less than two years, we were able to reach 140,000 users, out of which --
Hãy nhìn một phép so sánh rất cơ bản. RIA có 1.650 máy vi tính. Nếu áp dụng mô hình Một máy tính một trẻ tỉ lệ 1:1, thì ta chỉ có 1.650 trẻ được hưởng lợi. Thay vào đó, chúng tôi dựng lên những trung tâm mở cửa không chỉ trong giờ đi học, cho tất cả mọi người -- người dùng nhỏ nhất là 3 tuổi và lớn nhất là 86 tuổi -- với mô hình này, trong chưa tới hai năm, chúng tôi đã có hơn 140.000 người dùng, trong số đó --
(Applause)
(Vỗ tay)
Thank you.
Xin cám ơn.
out of which, 34,000 have already graduated from our courses.
trong số đó, 34.000 người đã tốt nghiệp các khoá học của chúng tôi.
Another thing with One Laptop per Child is that it doesn't guarantee the educational use of a computer. Technology is nothing without that content. We need to use it as a means, not as an end. How did we accomplish such a high impact? Well, you can't just go into a community and pretend to change it, you need to look at a lot of factors. So what we do is a thing we call "urban acupuncture." We first start by looking at the basic geography of a site. So take, for example, Ecatepec. This is one of the most densely populated municipalities in Mexico. It has a very low income level. So we look at the basic geography, we look at roads, streets, the flux of pedestrians and vehicles. Then we look at income, we look at education. Then we set up a center there in the place that's going to heal the body, a little needle to change the city body. And there we go.
Môt điều nữa đó là mô hình này không bắt buộc việc sử dụng máy tính cho mục đích giáo dục. Công nghệ sẽ chẳng là gì khi mất đi ý nghĩa đó. Chúng ta phải dùng nó như phương tiện chứ không phải là cứu cánh. Vậy chúng tôi đạt được những thành tựu đó bằng cách nào? Tất nhiên, không thể tiếp cận một cộng đồng và vờ tạo ra thay đổi, mà cần nhìn vào nhiều yếu tố Việc chúng tôi đang làm được gọi là “châm cứu đô thị”. Đầu tiên, phải bắt đầu quan sát địa lý cơ bản của một địa điểm. Lấy ví dụ ở Ecatepec Đây là một trong những nơi đông dân nhất ở Mexico. Thu nhập nơi đây rất thấp. Vậy khi nhìn vào địa lý cơ bản, chúng tôi quan sát đường phố, dòng người đi bộ và phương tiện giao thông. Rồi chúng tôi quan sát thu nhập, nền giáo dục Và thành lập ở đó một trung tâm, một điểm huyệt có thể chữa lành cơ thể chỉ với một mũi châm. Và thế đấy.
And so, there are four basic elements that we need to consider when we're using education through technology. The first one is we need to create spaces. We need to create a space that is welcoming to the community, a space that is according to the needs of the children and of the elders and of every possible person that lives within that community. So we create these spaces that are all made with recycled materials. We use modular architecture to lower the ecological impact.
Có tất cả bốn yếu tố cơ bản cần xem xét khi giáo dục về công nghệ. Đầu tiên, cần tạo ra không gian. Ta cần có những không gian để chào đón cộng đồng, nơi có thể đáp ứng nhu cầu của trẻ em và người già hay của bất cứ ai sống trong cộng đồng. Chúng tôi tạo nên những không gian từ vật liệu tái chế. Sử dụng những mô hình kiến trúc để giảm tác động sinh thái.
And second, connection. By connection, I mean not only a connection to the internet, that's too easy. We need to create a connection that's an interconnection of humans. The internet is a very complex organism that is fueled of the ideas, the thoughts and the emotions of human beings. We need to create networks that aid in exchanging information.
Điều thứ hai là kết nối. Nói đến kết nối, ý tôi không chỉ là kết nối Internet, điều đó quá đơn giản. Chúng ta cần tạo ra kết nối giữa người với người. Internet là thứ rất phức tạp, tiếp sức cho những ý tưởng, suy nghĩ và cảm xúc của con người. Chúng ta cần phải tạo ra mạng lưới hỗ trợ trao đổi thông tin.
Third, content. Education is nothing without content. And you can't pretend to have a relationship of only a computer with a child. So we create a route, a very basic learning route, where we teach people how to use a computer, how to use the internet, how to use office software, and in 72 hours, we create digital citizens. You can't pretend that people are just going to touch a computer and become digitally included, you need to have a process. And after this, then they can take on a longer educational route.
Thứ ba, nội dung. Giáo dục sẽ là vô nghĩa khi không có nội dung. Và bạn cũng không thể giả vờ có được mối quan hệ nếu chỉ có một máy tính với một đứa trẻ. Thế nên, chúng tôi tạo ra một lộ trình cơ bản, hướng dẫn mọi người dùng máy tính, dùng Internet, dùng phần mềm văn phòng và trong 72 giờ, chúng tôi đào tạo nên những công dân kĩ thuật số. Không thể vờ rằng khi ai đó đến và đụng vào máy tính, họ, tự khắc, tiếp cận được với kỹ thuật số. Cần cả một quá trình. Để sau đó, họ có thể đi tiếp trên con đường giáo dục dài hơn.
And then fourth, training. We need to train not only the users, but we need to train the people that will facilitate learning for these people. When you're talking about the digital divide, people have stigmas, people have fears; people don't understand how it can complement their lives. So what we do is train facilitators so that they can help in breaking that digital barrier.
Và thứ tư, đào tạo. Chúng ta cần đào tạo không chỉ người dùng, mà cả những cá nhân hỗ trợ người dùng trong việc học hỏi. Khi nói về cách biệt số, mọi người sẽ kì thị, sợ hãi họ không biết được nó sẽ giúp ích cho cuộc sống họ ra sao. Nên những gì chúng tôi làm là tạo điều kiện
So, we have four elements: we have a space that's created, we have a connection, we have content and we have training. We have created a digital learning community. But there is one more element, which is the benefits that technology can create, because it is not printed, static content. It is dynamic; it is modifiable. So we have we do is, we provide content, then we do training, then we analyze the user patterns so that we can improve content. So it creates a virtuous circle. It allows us to deliver education according to different types of intelligence and according to different user needs. With this in mind, we have to think that technology is something that can modify according to human processes.
cho họ vượt qua rào cản kỹ thuật số Vậy, bốn yếu tố ta có là: tạo ra không gian, kết nối nội dung và đào tạo. Chúng ta tạo một cộng đồng học hỏi số. Nhưng còn một yếu tố nữa, đó là những lợi ích mà công nghệ mang lại, không được in ra hay thống kê. Đó là yếu tố linh động, có thể thay đổi được. Nên chúng tôi cung cấp nội dung, và đào tạo, rồi phân tích kết quả để cải thiện nội dung. Tạo ra một vòng tròn tuần hoàn. Cho phép ta phổ cập giáo dục cho nhiều dạng thức thông minh khác nhau, đáp ứng những nhu cầu khác nhau. Với lối suy nghĩ này, chúng tôi cho rằng công nghệ có thể thay đổi tuỳ theo tiến trình ở con người.
I want to share a story. In 2006, I went to live here. This is one of the poorest communities in all of Mexico. I went to film a documentary on the people that live off trash, entirely of trash -- their houses are built with trash, they eat trash, they dress in trash. And after two months of living with them, of seeing the children and the way they work, I understood that the only thing that can change and that can break the poverty cycle is education. And we can use technology to bring education to these communities. Here is another shot.
Tôi muốn chia sẻ một câu chuyện. Năm 2006, khi sống ở đây, một trong những cộng đồng nghèo nhất Mexico, tôi đã quay đoạn phim tài liệu về con người sống trong rác, toàn bộ là rác - những căn nhà toàn rác, họ ăn rác, mặc rác Và sau hai tháng sống với họ, quan sát bọn trẻ và cách họ làm việc, tôi hiểu ra rằng điều duy nhất có thể tạo ra thay đổi và xoá bỏ cái nghèo chính là giáo dục. Và ta có thể dùng công nghệ để đem giáo dục đến cho những cộng đồng này. Thêm một hình ảnh nữa.
The main message is that technology is not going to save the world; we are, and we can use technology to help us. I'm sure everybody here has experienced it; what moves technology is human energy. So let's use this energy to make the world a better place.
Thông điệp chính đó là công nghệ không cứu được thế giới; chúng ta mới là người dùng công nghệ để cứu thế giới. Tôi chắc rằng ai ở đây cũng đã từng trải qua, chính năng lượng của con người làm thay đổi công nghệ. Nên hãy dùng năng lượng này làm cho thế giới trở nên tốt đẹp hơn
Thank you.
Xin cám ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)