If there's any power in design, that's the power of synthesis. The more complex the problem, the more the need for simplicity. So allow me to share three cases where we tried to apply design's power of synthesis.
Nếu có bất kì sức mạnh nào trong thiết kế, đó chính là sức mạnh của sự tổng hợp. Vấn đề càng phức tạp càng cần phải đơn giản hóa nó đi. Để chứng minh điều đó, tôi xin kể ba câu chuyện khi chúng tôi cố gắng áp dụng sức mạnh tổng hợp trong thiết kế.
Let's start with the global challenge of urbanization. It's a fact that people are moving towards cities. and even if counterintuitive, it's good news. Evidence shows that people are better off in cities. But there's a problem that I would call the "3S" menace: The scale, speed, and scarcity of means with which we will have to respond to this phenomenon has no precedence in history. For you to have an idea, out of the three billion people living in cities today, one billion are under the line of poverty. By 2030, out of the five billion people that will be living in cities, two billion are going to be under the line of poverty. That means that we will have to build a one million-person city per week with 10,000 dollars per family during the next 15 years. A one million-person city per week with 10,000 dollars per family. If we don't solve this equation, it is not that people will stop coming to cities. They will come anyhow, but they will live in slums, favelas and informal settlements.
Hãy bắt đầu với thách thức trên toàn cầu về quá trình đô thị hóa. Thực tế cho thấy, mọi người đang đổ xô tới các thành phố ngay cả khi nó trái với quy luật đó vẫn là một điều tốt Rõ ràng người dân thành phố thường được sống sung túc hơn Nhưng có một vấn đề được đặt ra mà tôi sẽ gọi là mối đe dọa "3S" : Quy mô, Tốc độ và Khan hiếm nguồn lực là những thách thức mà hiện tượng này mang lại và chúng là "vô tiền khoáng hậu" trong lịch sử. Lấy ví dụ thế này, Hiện nay, cứ 3 tỉ người đang sống ở thành phố thì có 1 tỉ người sống dưới mức nghèo khổ Đến năm 2030, tỉ lệ này sẽ là trong 5 tỉ người sống ở thành phố sẽ có 2 tỉ người sống dưới mức nghèo khổ. Điều đó có nghĩa là cứ mỗi một tuần chúng ta phải xây một "thành phố cho 1 triệu dân" với 10.000 đô la/gia đình trong suốt 15 năm tới. Xây một "thành phố cho 1 triệu dân" mỗi tuần với 10.000 đô la mỗi gia đình. Nếu bài toán này không được giải quyết không có nghĩa là mọi người sẽ ngừng di cư tới các đô thi Họ vẫn sẽ tới nhưng sẽ phải sống trong những khu nhà ổ chuột tồi tàn các khu nhà ở trái phép.
So what to do? Well, an answer may come from favelas and slums themselves. A clue could be in this question we were asked 10 years ago. We were asked to accommodate 100 families that had been occupying illegally half a hectare in the center of the city of Iquique in the north of Chile using a $10,000 subsidy with which we had to buy the land, provide the infrastructure, and build the houses that, in the best of the cases, would be of around 40 square meters. And by the way, they said, the cost of the land, because it's in the center of the city, is three times more than what social housing can normally afford. Due to the difficulty of the question, we decided to include the families in the process of understanding the constraints, and we started a participatory design process, and testing what was available there in the market. Detached houses, 30 families could be accommodated. Row houses, 60 families. ["100 families"] The only way to accommodate all of them was by building in height, and they threatened us to go on a hunger strike if we even dared to offer this as a solution, because they could not make the tiny apartments expand. So the conclusion with the families — and this is important, not our conclusion — with the families, was that we had a problem. We had to innovate.
Vậy chúng ta phải làm gì ? Điều ngạc nhiên là, câu trả lời đến từ chính những khu ổ chuột Gợi ý được tìm thấy trong một câu hỏi chúng tôi được hỏi cách đây 10 năm. Chúng tôi được yêu cầu xây 1 khu tái định cư cho 100 gia đình cư trú bất hợp pháp trong diện tích vỏn vẹn 500 m2 ở trung tâm thành phố Iquique nằm ở phía Bắc Chile. Với khoảng trợ cấp 10.000 đô la, chúng tôi phải mua đất, cung cấp cơ sở hạ tầng thiết yếu và xây những căn hộ khoảng 40m2 theo chúng tôi đó là diện tích tôt nhất trong trường hợp này. À! Và họ còn lưu ý thêm rằng : giá đất ở khu vực đó vì ở trung tâm thành phố sẽ đắt gấp 3 lần so với những loại nhà ở xã hội khác. Vì độ khó của câu hỏi, chúng tôi quyết định cho các gia đình biết về những điều kiện ràng buộc và bắt đầu trưng cầu ý kiến cho thiết kế, thử nghiệm với những mô hình đã tồn tại trong thực tế. Nếu xây những ngôi nhà riêng lẻ, thì đủ chỗ cho 30 hộ gia đình. Nhà chung cư, được 60 gia đình. ["100 gia đình"] Cách duy nhất để tất cả đều có chỗ ở là xây nhà cao tầng, và họ đã đe dọa chúng tôi rằng họ sẽ đình công bằng cách tuyệt thực nếu chúng tôi dám đề nghị họ xây dựng theo phương án đó, bởi vì họ không thể làm những căn hộ bé tí trở nên rộng hơn. Và điều quan trọng là, người đưa ra quyết định là các hộ gia đình chứ không phải chúng tôi vấn đề là ở chỗ đó. Chúng tôi phải sáng tạo.
So what did we do? Well, a middle-class family lives reasonably well in around 80 square meters, but when there's no money, what the market does is to reduce the size of the house to 40 square meters. What we said was, what if, instead of thinking of 40 square meters as a small house, why don't we consider it half of a good one? When you rephrase the problem as half of a good house instead of a small one, the key question is, which half do we do? And we thought we had to do with public money the half that families won't be able to do individually. We identified five design conditions that belonged to the hard half of a house, and we went back to the families to do two things: join forces and split tasks. Our design was something in between a building and a house. As a building, it could pay for expensive, well-located land, and as a house, it could expand. If, in the process of not being expelled to the periphery while getting a house, families kept their network and their jobs, we knew that the expansion would begin right away. So we went from this initial social housing to a middle-class unit achieved by families themselves within a couple of weeks.
Vậy chúng tôi đã làm gì? Thế này nhé, một gia đình trung lưu có thể sống tương đối thoải mái trong diện tích 80m2 nhưng khi không có tiền, những gì người ta làm là giảm diện tích của các căn nhà xuống còn 40m2 Những gì chúng tôi đã nói là sẽ thế nào nếu, thay vì nghĩ rằng diện tích 40m2 là một căn nhà nhỏ tại sao không xem nó như là một nửa của một căn nhà tốt Khi bạn định nghĩa lại vấn đề như một nửa của một căn nhà tốt thay vì một căn nhà nhỏ, câu hỏi đặt ra là, chúng ta sẽ làm gì với nữa căn nhà? Và chúng tôi nghĩ đến số tiền công quỹ mà một nửa trong số đó các gia đình này sẽ không thể tự xoay sở được. Chúng tôi xác định năm điều kiện thiết kế thuộc về nửa khó khăn của căn nhà, và quay trở lại các gia đình để làm hai việc: hợp tác và phân chia nhiệm vụ. Thiết kế của chúng chúng tôi là một thứ ở lưng chừng của tòa cao ốc và 1 căn nhà Như một tòa cao ốc, nó có thể chi trả cho vị trí đắt đỏ của mảnh đất, như một căn nhà, nó có thể cơi nới. Trong nỗ lực để không bị đuổi ra các khu ngoại thành khi cố kiếm một căn hộ nếu các gia đình duy trì mối liên kết và công việc của họ chúng tôi biết rằng việc mở rộng có thể bắt đầu ngay lập tức. Vì thế từ những căn nhà ở xã hội ban đầu chúng tôi đã thành công xây dựng những căn nhà kiểu trung lưu nhờ chính sự giúp đỡ từ các gia đình chỉ trong vài tuần.
This was our first project in Iquique 10 years ago. This is our last project in Chile. Different designs, same principle: You provide the frame, and from then on, families take over.
Đó là dự án đầu tiên của chúng tôi cách đây 10 năm ở Iquique. Còn đây là dự án cuối cùng của chúng tôi ở Chile Thiết kế khác nhau, nhưng với cùng nguyên tắc: Chúng tôi sẽ cung cấp khung nền rồi từ đó các gia đình sẽ lo phần còn lại.
So the purpose of design, trying to understand and trying to give an answer to the "3S" menace, scale, speed, and scarcity, is to channel people's own building capacity. We won't solve the one million people per week equation unless we use people's own power for building. So, with the right design, slums and favelas may not be the problem but actually the only possible solution. The second case is how design can contribute to sustainability. In 2012, we entered the competition for the Angelini Innovation Center, and the aim was to build the right environment for knowledge creation. It is accepted that for such an aim, knowledge creation, interaction among people, face-to-face contact, it's important, and we agreed on that. But for us, the question of the right environment was a very literal question. We wanted to have a working space with the right light, with the right temperature, with the right air. So we asked ourselves: Does the typical office building help us in that sense? Well, how does that building look, typically? It's a collection of floors, one on top of each other, with a core in the center with elevators, stairs, pipes, wires, everything, and then a glass skin on the outside that, due to direct sun radiation, creates a huge greenhouse effect inside. In addition to that, let's say a guy working on the seventh floor goes every single day through the third floor, but has no idea what the guy on that floor is working on. So we thought, well, maybe we have to turn this scheme inside out. And what we did was, let's have an open atrium, a hollowed core, the same collection of floors, but have the walls and the mass in the perimeter, so that when the sun hits, it's not impacting directly glass, but a wall. When you have an open atrium inside, you are able to see what others are doing from within the building, and you have a better way to control light, and when you place the mass and the walls in the perimeter, then you are preventing direct sun radiation. You may also open those windows and get cross-ventilation. We just made those openings of such a scale that they could work as elevated squares, outdoor spaces throughout the entire height of the building. None of this is rocket science. You don't require sophisticated programming. It's not about technology. This is just archaic, primitive common sense, and by using common sense, we went from 120 kilowatts per square meter per year, which is the typical energy consumption for cooling a glass tower, to 40 kilowatts per square meter per year. So with the right design, sustainability is nothing but the rigorous use of common sense. Last case I would like to share is how design can provide more comprehensive answers against natural disasters. You may know that Chile, in 2010, was hit by an 8.8 Richter scale earthquake and tsunami, and we were called to work in the reconstruction of the Constitución, in the southern part of the country. We were given 100 days, three months, to design almost everything, from public buildings to public space, street grid, transportation, housing, and mainly how to protect the city against future tsunamis. This was new in Chilean urban design, and there were in the air a couple of alternatives. First one: Forbid installation on ground zero. Thirty million dollars spent mainly in land expropriation. This is exactly what's being discussed in Japan nowadays, and if you have a disciplined population like the Japanese, this may work, but we know that in Chile, this land is going to be occupied illegally anyhow, so this alternative was unrealistic and undesirable. Second alternative: build a big wall, heavy infrastructure to resist the energy of the waves. This alternative was conveniently lobbied by big building companies, because it meant 42 million dollars in contracts, and was also politically preferred, because it required no land expropriation. But Japan proved that trying to resist the force of nature is useless. So this alternative was irresponsible. As in the housing process, we had to include the community in the way of finding a solution for this, and we started a participatory design process.
Vì vậy mục đích của việc thiết kế là cố gắng hiểu được và cố gắng đưa ra một câu trả lời cho mối đe dọa "3S", quy mô, tốc độ và khan hiếm nguốn lực và đào sâu vào năng lực xây đựng của chính chúng ta. Chúng ta sẽ không thể giải quyết được bài toán một triệu người mỗi tuần nếu chúng ta không vân dụng sức mạnh của con người trong xây dựng. Vì thế, với những thiết kế đúng đắn, những khu ổ chuột dường như không còn là vấn đề mà hóa ra là biện pháp duy nhất có thể. Vấn đề thứ hai là làm thế nào để thiết kế góp phần cho sự phát triển bền vững. Năm 2012, chúng tôi tham gia một cuộc thi của trung tâm sáng tạo Angelini, và mục đích là tạo ra môi trường thích hợp cho việc sáng tạo tri thức Mọi người cho rằng để phục vụ cho một mục đích như việc sáng tạo tri thức, thì sự tương tác tiếp xúc mặt đối mặt giữa mọi người là điều quan trọng, chúng tôi đồng ý với điều đó. Nhưng đối với chúng tôi, câu hỏi về một môi trường phù hợp là một câu hỏi rất ẩn dụ. Chúng tôi muốn có một không gian làm việc với ánh sáng và nhiệt độ phù hợp, có một bầu không khí trong lành. Nên chúng tôi tự hỏi : Liệu những tòa nhà văn phòng thông thường có đáp ứng được những nhu cầu đó ? Vậy thì, một tòa nhà như thế nào được xem là thông thường ? Đó là một tổ hợp cái tầng lầu chồng lên nhau hết lớp này tới lớp khác với trục lõi ở trung tâm trang bị các loại thang máy, thang bộ, ống nước, dây điện,.v..v và cuối cùng là phủ một lớp kính bên ngoài do hấp thụ bức xạ mặt trời trực tiếp tạo ra hiệu ứng nhà kính rất lớn ở bên trong. Thêm vào đó, hãy nói về một anh chàng người đang làm việc ở tầng 7 ngày nào cũng đi qua tấng 3 nhưng không biết chút gì về những việc mà những người ở tầng 3 đang làm cả. Vì thế chúng tôi nghĩ, có lẽ chúng ta nên bắt đầu với dự án này từ trong ra ngoài. Và những gì chúng tôi đã làm là, Tạo ra một khoảng sảnh mở, một trụ lõi rỗng, những tầng lầu như nhau, nhưng có các bức tường và bình phong trong chu vi đó, để khi ánh nắng chiếu vào, nó không tác động trực tiếp tới các tấm kính mà là một bức tường. Khi bạn có một khu vực sảnh mở bên trong, bạn có thể nhìn thấy việc người khác đang làm trong tòa nhà, và bạn cũng có thể điều chỉnh ánh sáng một cách dễ dàng hơn, khi sắp đặt các tấm bình phong và những bức tường ở khu vực xung quanh, và cũng ngăn cản bức xạ trực tiếp từ ánh nắng mặt trời. Bạn còn thể mở các cửa sổ và được hệ thống thông gió chéo. Chúng tôi chỉ làm những ô cửa mở này theo cách mà chúng có thể hoạt động như những quảng trường ở trên cao mở ra khoảng không gian bên ngoài dọc theo chiều cao của tòa nhà. Cái này không có gì là phức tạp cả. Bạn không cần tới những phần mềm lập trình phức tạp. Vì đây không phải là công nghệ. Mà chỉ là những kiến thức thường thức rất đơn giản từ xa xưa, và nhờ áp dụng những điều đơn giản này, từ con số 120 kilowatt điện cho một mét vuông trong 1 năm, - lượng tiêu thụ năng lượng thông thường để làm mát một tòa nhà kính - giảm xuống chỉ còn 40 kilowatt cho một mét vuông trong một năm. Vì thế với thiết kế phù hợp, sự bền vững chính là tuân thủ chặt chẽ những thường thức cơ bản. Câu chuyện cuối cùng tôi muốn chia sẻ là cách mà thiết kế có thể đưa ra một giải pháp toàn diện để chống lại thiên tai. Mọi người đã biết rằng, vào năm 2010 Chile phải hứng chịu 1 trận động đất với cường độ 8,8 richte kèm theo đó là sóng thần, và chúng tôi được gọi đến để tái thiết lại thành phố Constitución, ở phía nam đất nước này. Họ cho chúng tôi 100 ngày - 3 tháng để thiết kế hầu như là tất cả mọi thứ từ những tòa nhà tới các khu vực công cộng, siết chặt hệ thống giao thông, nhà ở, và quan trọng là làm sao để bảo vệ thành phố trước những đợt sóng thần trong tương lai. Điều này hoàn toàn mới mẻ trong việc thiết kế đô thị ở Chile, và chúng tôi có một vài sự lựa chọn. Đầu tiên là : Ngăn cấm việc xây dựng ở vùng bình địa. Ba mươi triệu đô la chi trả cho việc đền bù giải tỏa đất đai. Đây cũng chính là những gì đang được thảo luận ở Nhật Bản hiện nay, với những cư dân có kỉ luật tốt như Nhật Bản việc này có thể hiệu quả, nhưng ở Chile, những khu đất này rồi cũng sẽ bị chiếm hữu bất hợp pháp, vì vậy phương án này là không thực tế và không được kì vọng. Sự lựa chọn thứ hai là : Xây một bức tường lớn, có kết cấu nặng để cản lực va đập của những con sóng Phương án này được sự ủng hộ nhiệt thành từ các công ty xây dựng lớn, vì điều đó có nghĩa và 42 triệu đô la tiền hợp đồng, và cả những vấn đề liên quan tới chính trị vì sẽ không cần phải trưng dụng đất. Nhưng Nhật Bản đã chứng minh rằng cố gắng chống lại tự nhiên là vô ích. Vì vậy đây là một biện pháp vô trách nhiệm Và cũng như quá trình xây dựng nhà ở, chúng tôi phải phối hợp với người dân để tìm ra giải pháp cho vấn đề này, và chúng tôi bắt đầu qúa trình trưng cầu ý kiến cho thiết kế
(Video) [In Spanish] Loudspeaker: What kind of city do you want? Vote for Constitución. Go to the Open House and express your options. Participate!
(Đoạn phim) Loa phóng thanh: Thành phố trong mơ của bạn là gì? Bình chọn vì Constitución. Hãy đến cuộc họp và cho chúng tôi biết ý kiến của bạn. Hãy cùng tham gia!
Fisherman: I am a fisherman. Twenty-five fishermen work for me. Where should I take them? To the forest?
Ngư dân : "Tôi là 1 ngư dân có 25 người đang làm việc cùng tôi ? Tôi nên đưa họ đi đâu? Lên rừng à? "
Man: So why can't we have a concrete defense? Done well, of course.
Người dân: "Tại sao không thể xây một bức tường xi măng để phòng vệ? làm vậy cũng ổn mà"
Man 2: I am the history of Constitución. And you come here to tell me that I cannot keep on living here? My whole family has lived here, I raised my children here, and my children will also raise their children here. and my grandchildren and everyone else will. But why are you imposing this on me? You! You are imposing this on me! In danger zone I am not authorized to build. He himself is saying that.
Người 2: "Cả đời tôi sống ở Constitución Bây giờ mấy người tới nói tôi không thể tiếp tục sống ở đây? Cả gia đình tôi đã sống ở nơi này, tôi nuôi con mình khôn lớn ở đây và cháu tôi cũng sẽ được nuôi dạy tại đây chắt của tôi và mọi người cũng vậy. Tại sao mấy người bắt tôi phải làm vậy? Ông! Chính ông bắt ép tôi! Tôi không được xây dựng trong khu vực nguy hiểm Chính ông ta đã nói như vậy"
Man 3: No, no, no, Nieves...
Người 3: "Không, không, Nieves..
Alejandro Aravena: I don't know if you were able to read the subtitles, but you can tell from the body language that participatory design is not a hippie, romantic, let's-all-dream-together-about- the-future-of-the-city kind of thing. It is actually — (Applause) It is actually not even with the families trying to find the right answer. It is mainly trying to identify with precision what is the right question. There is nothing worse than answering well the wrong question.
Quay trở lại với Alejandro Aravena : Tôi không rõ các bạn có đọc kịp những dòng phụ đề không nhưng qua ngôn ngữ cơ thể các bạn có thể thấy cuộc trưng cầu ý kiến thiết kế không phải là một việc nhàn nhã hay lãng mạn như "nào chúng ta hãy cùng nhau mơ về tương lai của thành phố" điều đó là không tưởng. Mà thực ra -- (Vỗ tay) Thực ra nó cũng không phải là việc các hộ dân cư cố gắng tìm câu trả lời đúng. Mà chủ yếu là phải định nghĩa được một cách chính xác đâu là câu hỏi đúng cho vấn đề. Không có gì tệ hơn việc trả lời xuất sắc một câu hỏi sai lầm.
So it was pretty obvious after this process that, well, we chicken out here and go away because it's too tense, or we go even further in asking, what else is bothering you? What other problems do you have and you want us to take care of now that the city will have to be rethought from scratch? And what they said was, look, fine to protect the city against future tsunamis, we really appreciate, but the next one is going to come in, what, 20 years? But every single year, we have problems of flooding due to rain. In addition, we are in the middle of the forest region of the country, and our public space sucks. It's poor and it's scarce. And the origin of the city, our identity, is not really connected to the buildings that fell, it is connected to the river, but the river cannot be accessed publicly, because its shores are privately owned. So we thought that we had to produce a third alternative, and our approach was against geographical threats, have geographical answers. What if, in between the city and the sea we have a forest, a forest that doesn't try to resist the energy of nature, but dissipates it by introducing friction? A forest that may be able to laminate the water and prevent the flooding? That may pay the historical debt of public space, and that may provide, finally, democratic access to the river. So as a conclusion of the participatory design, the alternative was validated politically and socially, but there was still the problem of the cost: 48 million dollars. So what we did was a survey in the public investment system, and found out that there were three ministries with three projects in the exact same place, not knowing of the existence of the other projects. The sum of them: 52 million dollars. So design's power of synthesis is trying to make a more efficient use of the scarcest resource in cities, which is not money but coordination. By doing so, we were able to save four million dollars, and that is why the forest is today under construction. (Applause)
Vì vậy rõ ràng là sau cuộc thảo luận đó chúng tôi, một là rút lui tại đây và tránh sang một bên vì tình hình quá căng thẳng, hai là tiếp tục đặt ra câu hỏi sâu hơn nữa Còn việc gì khác làm mọi người bận tâm? Còn vấn đề nào đang tồn tại và các bạn muốn chúng tôi giải quyết để thành phố này được tái thiết từ đống đổ nát? Và những gì họ nói là, Việc bảo vệ thành phố khỏi những đợt sóng thần là tốt nỗ lực rất đáng khen, nhưng đâu ai biết khi nào lại có sóng thần, 20 năm nữa? Trong khi đó năm nào cũng như năm nào, họ phải chịu đựng lũ lụt vì mưa. Hơn thế nữa, do vị trí thành phố ở giữa vùng rừng nhiệt đới của đất nước, nên các công trình công cộng rất tệ hại. Nơi này nghèo nàn và thưa thớt Và nguồn gốc của thành phố này, bản sắc của họ thì không thật sự gắn bó với những căn nhà đã bị đổ sập mà gắn liền với dòng sông, nhưng mọi người lại không dễ dàng tiếp cận con sông vì bờ sông là tài sản tư hữu. Vậy nên chúng tôi cho rằng phải tạo ra một phương án thứ ba cách tiếp cận của chúng tôi là để chống lại những trở ngại về địa lý, phải có những giải pháp mang tính địa lý. Sẽ như thế nào nếu ở giữa thành phố và đại dương chúng ta có một khu rừng, một khu rừng không cố gắng chống lại nguồn năng lượng của thiên nhiên, mà làm hao mòn chúng bằng sự ma sát? Một khu rừng có thể dát mỏng dòng nước và ngăn chặn lũ lụt? Điều đó có thể trả món nợ của những không gian công cộng tệ hại và cuối cùng sẽ cho mọi người một giải pháp để tiếp cận dòng sông một cách tự do. Kết luận từ buổi trưng cầu ý kiến, giải pháp này đã được thông qua một cách hợp pháp và dân chủ, nhưng vấn đề muôn thuở vẫn là chi phí: 48 triệu đô la. Chúng tôi tiến hành một cuộc khảo sát trong hệ thống đầu tư công, và tìm ra rằng có ba bộ đang thực hiện ba dự án ở cùng một nơi mà không biết gì về sự tồn tại của những dự án khác. Tổng chi phí là: 52 triệu đô la. Sức mạnh của tổng hợp trong thiết kế ở đây là cố gắng tận dụng một cách hiệu quả nhất những nguồn lực có hạn trong thành phố, không phải bằng tiền mà là bởi sự hợp tác. Bằng cách đó, chúng tôi đã có thể tiết kiệm 4 triệu đô la, và đó cũng là lý do vì sao bây giờ có 1 cánh rừng đang được gầy dựng (Vỗ tay)
So be it the force of self construction, the force of common sense, or the force of nature, all these forces need to be translated into form, and what that form is modeling and shaping is not cement, bricks, or wood. It is life itself. Design's power of synthesis is just an attempt to put at the innermost core of architecture the force of life.
Sức mạnh của việc tự xây dựng, sức mạnh của những kiến thức phổ thông, sức mạnh của tự nhiên, tất cả chúng cần được biến đổi thành một khuôn mẫu và những gì hình thành nên khuôn mẫu đó là kĩ thuật mô hình hóa và định dạng chứ không phải là xi măng, gạch hay gỗ. Mà chính là cuộc sống. Sức mạnh tổng hợp trong thiết kế chỉ là một nỗ lực nhỏ để biến điều cốt lõi nhất trong kiến trúc thành sức mạnh trong cuộc sống.
Thank you so much.
Cảm ơn rất nhiều.
(Applause)
(Vỗ tay)