I've been in Afghanistan for 21 years. I work for the Red Cross and I'm a physical therapist. My job is to make arms and legs -- well it's not completely true. We do more than that. We provide the patients, the Afghan disabled, first with the physical rehabilitation then with the social reintegration. It's a very logical plan, but it was not always like this. For many years, we were just providing them with artificial limbs. It took quite many years for the program to become what it is now.
Tôi đã ở Afghanistan 21 năm. Tôi là bác sỹ vật lý trị liệu làm việc cho hội Chữ Thập Đỏ. Công việc của tôi là làm ra tay và chân giả -- chà, cũng không hoàn toàn đúng vậy. Chúng tôi làm nhiều hơn thế. Chúng tôi cung cấp cho bệnh nhân, những người dân Afghanistan tàn tật, đầu tiên là sự phục hồi thể chất sau đó là sự tái hội nhập xã hội. Đó là một kế hoạch rất logic, nhưng nó đã không lúc nào cũng giống thế này. Trong nhiều năm, chúng tôi đã chỉ cung cấp cho họ chân tay nhân tạo. Đã mất rất nhiều năm để chương trình này trở thành như nó bây giờ.
Today, I would like to tell you a story, the story of a big change, and the story of the people who made this change possible. I arrived in Afghanistan in 1990 to work in a hospital for war victims. And then, not only for war victims, but it was for any kind of patient. I was also working in the orthopedic center, we call it. This is the place where we make the legs. At that time I found myself in a strange situation. I felt not quite ready for that job. There was so much to learn. There were so many things new to me. But it was a terrific job. But as soon as the fighting intensified, the physical rehabilitation was suspended. There were many other things to do. So the orthopedic center was closed because physical rehabilitation was not considered a priority. It was a strange sensation. Anyway, you know every time I make this speech -- it's not the first time -- but it's an emotion. It's something that comes out from the past. It's 21 years, but they are still all there.
Hôm nay, tôi muốn kể cho các bạn một câu chuyện, một câu chuyện về một thay đổi to lớn, câu chuyện của những người đã làm cho sự thay đổi này xảy ra. Tôi tới Afghanistan năm 1990 để làm việc trong một bệnh viện dành cho những nạn nhân chiến tranh. và sau đó,không chỉ có những nạn nhân chiến tranh, nhưng tất cả mọi loại bệnh nhân. Tôi cũng làm việc cho trung tâm chỉnh hình, chúng tôi gọi nó như thế. Đây là nơi mà chúng tôi làm những cái chân giả. Khoảng thời gian đó tôi thấy mình ở vào một tình thế rất kì lạ. Tôi đã cảm thấy như mình chưa sẵn sàng cho công việc đó. Có quá nhiều thứ để học. Quá nhiều điều mới mẻ với tôi. Nhưng đó là một công việc tuyệt vời. Nhưng khi cuộc chiến trở nên căng thẳng, chương trình phục hồi thể chất bị tạm hoãn. có rất nhiều thứ khác để làm Vậy nên trung tâm chỉnh hình bị đóng cửa bởi vì chương trình phục hồi thể chất không còn được coi là ưu tiên hàng đầu nữa. Đó là một cảm giác rất kì lạ. Dù sao chăng nữa, các bạn biết không mỗi khi tôi nói bài diễn văn này -- vâng đây không phải lần đầu tiên -- nhưng đó là một sự xúc động. Nó là một cái gì đó thoát ra từ quá khứ. Đã 21 năm, nhưng chúng vẫn còn cả đây.
Anyway, in 1992, the Mujahideen took all Afghanistan. And the orthopedic center was closed. I was assigned to work for the homeless, for the internally displaced people. But one day, something happened. I was coming back from a big food distribution in a mosque where tens and tens of people were squatting in terrible conditions. I wanted to go home. I was driving. You know, when you want to forget, you don't want to see things, so you just want to go to your room, to lock yourself inside and say, "That's enough." A bomb fell not far from my car -- well, far enough, but big noise. And everybody disappeared from the street. The cars disappeared as well. I ducked. And only one figure remained in the middle of the road. It was a man in a wheelchair desperately trying to move away.
Dù sao thì, trong năm 1992, phe Mujahideen chiếm toàn bộ Afghanistan. Và trung tâm chỉnh hình bị đóng cửa. Tôi được phân công làm phần việc về những người vô gia cư, những người bị tản cư nội tại Nhưng một ngày, điều gì đó đã xảy ra. Tôi đang đi về từ một trung tâm phân phối thực phẩm lớn trong một nhà thờ hồi giáo nơi mà hàng chục chục người đang ngồi xổm trong tình cảnh rất kinh khủng. Tôi muốn về nhà. Tôi đang lái xe. Bạn biết đấy, khi bạn muốn quên, bạn không muốn nhìn thấy gì nữa, thế nên bạn chỉ muốn đi về phòng mình, nhốt mình bên trong và nói rằng, "Đủ rồi." Một quả bom rớt xuống không xa chiếc xe của tôi -- à, cũng đủ xa, nhưng tiếng nổ thì lớn. Và tất cả mọi người biến mất khỏi con đường. Xe cộ cũng biến mất. Tôi né xuống. Và chỉ còn một bóng dáng còn lại trên đường. Đó là một người đàn ông trên chiếc xe lăn đang cố lùi ra xa một cách tuyệt vọng.
Well I'm not a particularly brave person, I have to confess it, but I could not just ignore him. So I stopped the car and I went to help. The man was without legs and only with one arm. Behind him there was a child, his son, red in the face in an effort to push the father. So I took him into a safe place. And I ask, "What are you doing out in the street in this situation?" "I work," he said. I wondered, what work? And then I ask an even more stupid question: "Why don't you have the prostheses? Why don't you have the artificial legs?" And he said, "The Red Cross has closed." Well without thinking, I told him "Come tomorrow. We will provide you with a pair of legs." The man, his name was Mahmoud, and the child, whose name was Rafi, left. And then I said, "Oh, my God. What did I say? The center is closed, no staff around. Maybe the machinery is broken. Who is going to make the legs for him?" So I hoped that he would not come. This is the streets of Kabul in those days. So I said, "Well I will give him some money."
Tôi không phải là người đặc biệt can đảm, tôi phải thừa nhận như vậy, nhưng chỉ là tôi không thể lờ anh ta đi. Vậy nên tôi dừng xe đi lại chỗ đó để giúp. Người đàn ông đó không còn chân và chỉ còn một tay. Đằng sau anh ta là một đứa trẻ, con trai anh ta, mặt ửng đỏ cố sức đẩy cha đi Vậy là tôi đưa anh ta vào một chỗ an toàn. Và tôi hỏi, "Anh đang làm gì trên đường trong tình cảnh này vậy?" "Tôi làm việc," anh ta nói. Tôi ngạc nhiên, việc gì? Và sau đó tôi hỏi câu ngu ngốc hơn thế: "Tại sao anh không có bộ phận giả? Tại sao anh không có chân nhân tạo?" Anh ta nói," Hội Chữ Thập Đỏ đóng cửa rồi." Thế là không cần suy nghĩ, tôi nói với anh ta "Hãy đến vào ngày mai. Chúng tôi sẽ cho anh một đôi chân giả." Người đàn ông, anh ta tên Mahmoud, và đứa bé tên Rafi, cáo biệt. Và sau đó tôi nghĩ, "Chúa ơi, con đã nói gì thế này? Trung tâm bị đóng cửa, không còn nhân viên nào ở đó. Có thể máy móc bị hỏng. Ai sẽ làm chân cho anh ta?" Thế là tôi hy vọng anh ta đừng đến. Đây là đường phố tại Kabul trong thời điểm đó. Vậy nên tôi nghĩ, "À tôi sẽ cho anh ta ít tiền."
And so the following day, I went to the orthopedic center. And I spoke with a gatekeeper. I was ready to tell him, "Listen, if someone such-and-such comes tomorrow, please tell him that it was a mistake. Nothing can be done. Give him some money." But Mahmoud and his son were already there. And they were not alone. There were 15, maybe 20, people like him waiting. And there was some staff too. Among them there was my right-hand man, Najmuddin. And the gatekeeper told me, "They come everyday to see if the center will open." I said, "No. We have to go away. We cannot stay here." They were bombing -- not very close -- but you could hear the noise of the bombs. So, "We cannot stay here, it's dangerous. It's not a priority." But Najmuddin told me, "Listen now, we're here." At least we can start repairing the prostheses, the broken prostheses of the people and maybe try to do something for people like Mahmoud." I said, "No, please. We cannot do that. It's really dangerous. We have other things to do." But they insisted. When you have 20 people in front of you, looking at you and you are the one who has to decide ...
Rồi ngày tiếp theo Tôi đi tới trung tâm chỉnh hình. và nói với người gác cổng. Tôi đã sẵn sàng nói với anh ta, "Nghe này, giả dụ có người đến vào ngày mai, làm ơn nói với anh ta rằng đã có sự nhầm lẫn. Chúng tôi không thể làm được gì nữa. Hãy cho anh ta ít tiền." Nhưng Mahmoud và con trai anh ta đã ở đó từ bao giờ. Và họ không đi một mình. Có khoảng 15 hay 20 người giống anh ta, chờ đợi. Và còn có vài nhân viên nữa. Trong số đó có cả người thân tín của tôi, Najmuddin. Và người gác cổng nói với tôi rằng, "Họ đến mỗi ngày để xem khi nào trung tâm lại mở cửa." Tôi nói, "Không. Chúng tôi phải rời nơi này. Chúng tôi không thể ở lại." Họ đang dội bom -- không gần lắm -- nhưng bạn có thể nghe thấy tiếng ồn của bom. Thế nên, "Chúng tôi không thể ở lại, nguy hiểm lắm. Đây không phải là ưu tiên số một." Nhưng Najmuddin nói với tôi, "Nghe này, chúng ta đã ở đây rồi." Chí ít chúng ta có thể bắt đầu sửa chữa những bộ phận giả, những bộ phận giả bị hư hại của mọi người và có lẽ cố gắng làm điều gì đó cho những người như Mahmoud." Tôi nói, "Không, hãy làm ơn. Chúng ta không thể làm thế. Thực sự rất nguy hiểm. Chúng ta còn nhiều thứ khác để làm." Nhưng họ cố nài nỉ. Khi bạn có 20 người đứng trước mặt, nhìn bạn và bạn là người duy nhất phải quyết định...
So we started doing some repairs. Also one of the physical therapists reported that Mahmoud could be provided with a leg, but not immediately. The legs were swollen and the knees were stiff, so he needed a long preparation. Believe me, I was worried because I was breaking the rules. I was doing something that I was not supposed to do. In the evening, I went to speak with the bosses at the headquarters, and I told them -- I lied -- I told them, "Listen, we are going to start a couple of hours per day, just a few repairs." Maybe some of them are here now.
Thế là chúng tôi bắt đầu làm vài công việc sửa chữa. Một trong những bác sỹ vật lý trị liệu cũng báo cáo là Mahmoud có thể được cung cấp một cái chân giả, nhưng không phải là ngay lập tức. Đôi chân sưng lên và đầu gối bị xơ cứng, vậy nên anh ta cần một sự chuẩn bị dài ngày. Tin tôi đi, tôi đã rất lo lắng bởi vì tôi đang làm trái quy định. Tôi đang làm điều mà lẽ ra không nên làm. Vào buổi tối đó, tôi đi nói chuyện với các ông sếp tại tổng hành dinh, và tôi nói với họ --tôi đã nói dối -- tôi nói, "Nghe này, chúng ta sẽ bắt đầu chỉ một vài giờ mỗi ngày, làm một vài việc sửa chữa." Có thể một vài người trong số họ đang ngồi ở đây hôm nay.
(Laughter)
(Cười)
So we started. I was working, I was going everyday to work for the homeless. And Najmuddin was staying there, doing everything and reporting on the patients. He was telling me, "Patients are coming." We knew that many more patients could not come, prevented by the fighting. But people were coming. And Mahmoud was coming every day. And slowly, slowly week after week his legs were improving. The stump or cast prosthesis was made, and he was starting the real physical rehabilitation. He was coming every day, crossing the front line. A couple of times I crossed the front line in the very place where Mahmoud and his son were crossing. I tell you, it was something so sinister that I was astonished he could do it every day.
Vậy là chúng tôi bắt đầu Tôi đi làm mỗi ngày, giúp đỡ những người vô gia cư. Và Najmuddin có mặt tại đó, làm mọi thứ và báo cáo tình hình bệnh nhân. Anh ta nói với tôi, "Bệnh nhân đang đến." Chúng tôi biết rằng còn nhiều bệnh nhân không thể đến, bị ngăn trở bởi cuộc chiến. Nhưng nhiều người đang đến. Và Mahmoud đến mỗi ngày. Và từ từ, tuần này sang tuần khác đôi chân của anh ấy dần tiến triển. Mẩu cụt hoặc khuôn của bộ phận giả được làm, và anh ấy bắt đầu chương trình hồi phục thể chất thật sự. Anh ấy đến mỗi ngày, vượt qua chiến tuyến. Tôi đã vượt qua chiến tuyến một vài lần cũng ngay tại chỗ mà Mahmoud và con trai vượt qua. Tôi nói cho bạn biết, đó là điều rất mạo hiểm và tôi bị kinh ngạc bởi việc anh ta có thể làm điều đó hằng ngày.
But finally, the great day arrived. Mahmoud was going to be discharged with his new legs. It was April, I remember, a very beautiful day. April in Kabul is beautiful, full of roses, full of flowers. We could not possibly stay indoors, with all these sandbags at the windows. Very sad, dark. So we chose a small spot in the garden. And Mahmoud put on his prostheses, the other patients did the same, and they started practicing for the last time before being discharged.
Nhưng cuối cùng thì ngày tuyệt vời đã tới. Mahmoud được cho về với đôi chân mới. Đó là vào tháng tư, tôi còn nhớ, một ngày rất đẹp trời. Tháng Tư ở Kabul rất đẹp, đầy hoa hồng, đầy hoa cỏ. Chúng ta có lẽ khó mà ở trong nhà với đầy những túi cát tại các cửa sổ Rất buồn, tối tăm. Vậy nên chúng tôi chọn một địa điểm nhỏ trong vườn. và Mahmoud đeo những bộ phận giả vào, những bệnh nhân khác cũng làm tương tự, và họ bắt đầu tập luyện lần cuối cùng trước khi được cho về.
Suddenly, they started fighting. Two groups of Mujahideen started fighting. We could hear in the air the bullets passing. So we dashed, all of us, towards the shelter. Mahmoud grabbed his son, I grabbed someone else. Everybody was grabbing something. And we ran. You know, 50 meters can be a long distance if you are totally exposed, but we managed to reach the shelter. Inside, all of us panting, I sat a moment and I heard Rafi telling his father, "Father, you can run faster than me." (Laughter) And Mahmoud, "Of course I can. I can run, and now you can go to school. No need of staying with me all the day pushing my wheelchair." Later on, we took them home. And I will never forget Mahmoud and his son walking together pushing the empty wheelchair. And then I understood, physical rehabilitation is a priority. Dignity cannot wait for better times.
Đột nhiên, người ta bắt đầu bắn nhau. Hai nhóm Mujahideen bắt đầu bắn nhau. Chúng tôi có thể nghe được trong không trung những viên đạn bay qua. Thế là chúng tôi lao đi, tất cả mọi người về nơi trú ẩn Mahmoud túm lấy con trai, tôi túm lấy một người khác. Mọi người đều túm lấy cái gì đó. Và chúng tôi chạy. Bạn biết đấy, 50 mét có thể là khoảng cách rất dài nếu bạn hoàn toàn trong tình thế nguy hiểm nhưng chúng tôi đã xoay xở tới được nơi trú ẩn. Bên trong, tất cả mọi người thở hồng hộc, tôi ngồi một lúc và nghe tiếng của Rafi và cha cậu bé, "Cha ơi, cha có thể chạy nhanh hơn con đấy." (Cười) Và Mahmoud, "Tất nhiên là cha có thể. Cha có thể chạy, và bây giờ con có thể tới trường. Không cần phải ở bên cha suốt ngày để đẩy xe cho cha nữa." Sau đó, chúng tôi đưa họ về nhà. Và tôi sẽ không bao giờ quên Mamoud và con trai đi bên nhau đẩy chiếc xe lăn trống trơn. Và rồi tôi hiểu, sự phục hồi thể chất thật sự là một ưu tiên. Nhân phẩm không thể chờ đến thời điểm nào tốt hơn.
From that day on, we never closed a single day. Well sometimes we were suspended for a few hours, but we never, we never closed it again. I met Mahmoud one year later. He was in good shape -- a bit thinner. He needed to change his prostheses -- a new pair of prostheses. I asked about his son. He told me, "He's at school. He'd doing quite well." But I understood he wanted to tell me something. So I asked him, "What is that?" He was sweating. He was clearly embarrassed. And he was standing in front of me, his head down. He said, "You have taught me to walk. Thank you very much. Now help me not to be a beggar anymore." That was the job. "My children are growing. I feel ashamed. I don't want them to be teased at school by the other students." I said, "Okay." I thought, how much money do I have in my pocket? Just to give him some money. It was the easiest way. He read my mind, and he said, "I ask for a job." And then he added something I will never forget for the rest of my life. He said, "I am a scrap of a man, but if you help me, I'm ready to do anything, even if I have to crawl on the ground." And then he sat down. I sat down too with goosebumps everywhere.
Từ ngày đó trở đi, chúng tôi chưa đóng cửa lấy một ngày. À, có đôi lúc chúng tôi đình chỉ trong vài giờ nhưng chúng tôi chưa bao giờ đóng cửa lại lần nào. Tôi gặp Mamoud một năm sau đó. Anh ta trong tình trạng rất tốt -- có gầy đi đôi chút. Anh ta cần thay bộ phận giả-- một đôi bộ phận giả mới. Tôi hỏi về con trai anh ta. Anh ta nói với tôi, "Nó ở trường. Nó đang học rất tốt." Nhưng tôi hiểu anh ta muốn nói gì đó với tôi. Vậy nên tôi hỏi, "Có điều gì thế?" Anh ta toát mồ hôi. Giống như bị xấu hổ. Và anh ta đứng trước mặt tôi, đầu cúi xuống. Anh ta nói, "Ông đã dạy tôi bước đi. Cám ơn ông rất nhiều. Giờ đây xin hãy giúp để tôi không phải làm người ăn xin nữa." Thì ra đó là công việc anh ta làm. "Bọn trẻ nhà tôi đang lớn dần. Tôi thấy xấu hổ. Tôi không muốn chúng bị trêu chọc ở trường bởi bạn học." Tôi nói, "Được rồi." Tôi nghĩ, mình có bao nhiêu tiền trong túi nhỉ? Đưa cho anh ta ít tiền. Đó là cách dễ nhất. Anh ta đọc được suy nghĩ của tôi, và anh ta nói, "Tôi hỏi xin một công việc làm." Và rồi anh ta nói thêm một điều mà suốt cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ quên. Anh ta nói, "Tôi là một thứ phế thải của con người, nhưng nếu ông giúp, tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì, thậm chí nếu phải bò trên đường." Và rồi anh ta ngồi xuống. Tôi cũng ngồi xuống sởn da gà khắp người.
Legless, with only one arm, illiterate, unskilled -- what job for him? Najmuddin told me, "Well we have a vacancy in the carpentry shop." "What?" I said, "Stop." "Well yes, we need to increase the production of feet. We need to employ someone to glue and to screw the sole of the feet. We need to increase the production." "Excuse me?" I could not believe. And then he said, "No, we can modify the workbench maybe to put a special stool, a special anvil, special vice, and maybe an electric screwdriver." I said, "Listen, it's insane. And it's even cruel to think of anything like this. That's a production line and a very fast one. It's cruel to offer him a job knowing that he's going to fail." But with Najmuddin, we cannot discuss. So the only things I could manage to obtain was a kind of a compromise. Only one week -- one week try and not a single day more. One week later, Mahmoud was the fastest in the production line. I told Najmuddin, "That's a trick. I can't believe it." The production was up 20 percent. "It's a trick, it's a trick," I said. And then I asked for verification. It was true.
Không chân, chỉ còn một tay, không biết chữ, không nghề nghiệp -- việc gì cho anh ta bây giờ? Najmuddin nói với tôi, "À chúng ta còn vị trí trống trong xưởng mộc." "Cái gì?". Tôi nói, "Thôi đi." "À vâng, chúng ta cần gia tăng việc sản xuất chân giả. Chúng ta cần tuyển ai đó để dán và siết con vít ở lòng bàn chân. Chúng ta cần gia tăng sản xuất." "Xin lỗi?" Tôi không thể tin. Và rồi anh ta nói, "Không, chúng ta có thể điều chỉnh lại cái ghế làm việc có thể đặt một chiếc ghế đặc biệt với cái đe đặc biệt, với cái mỏ cặp đặc biệt, và có thể một chiếc tuốc nơ vít bằng điện." Tôi nói, "Nghe này, điều này thật điên rồ. Và thậm chí là tàn nhẫn khi nghĩ về những điều như thế này. Dây chuyền sản xuất đó rất nhanh. Sẽ thật là nhẫn tâm nếu cho anh ta làm công việc đó khi đã biết anh ta sẽ thất bại." Nhưng với Najmuddin, chúng tôi không thể bàn luận. Vậy nên điều duy nhất mà tôi đã xoay sở để có được là một sự thoả hiệp tế nhị. Chỉ một tuần -- chỉ một tuần thử việc và không thêm một ngày nào. Một tuần sau, Mahmoud là người nhanh nhất trong dây chuyền sản xuất. Tôi nói với Najmuddin, "Đó là trò bịp. Tôi không thể tin chuyện này." Sản xuất tăng 20 phần trăm. "Đó là bịp bợm, bịp bợm," tôi nói. Và rồi tôi đòi thẩm tra. Và điều đó là thật.
The comment of Najmuddin was Mahmoud has something to prove. I understood that I was wrong again. Mahmoud had looked taller. I remember him sitting behind the workbench smiling. He was a new man, taller again. Of course, I understood that what made him stand tall -- yeah they were the legs, thank you very much -- but as a first step, it was the dignity. He has regained his full dignity thanks to that job. So of course, I understood. And then we started a new policy -- a new policy completely different. We decided to employ as many disabled as possible to train them in any possible job. It became a policy of "positive discrimination," we call it now.
Lời bình luận của Najmuddin là Mahmoud cảm thấy cần phải chứng minh một điều gì đó. Tôi hiểu một lần nữa mình đã sai. Mahmoud trông cao hẳn. Tôi còn nhớ anh ta ngồi sau chiếc ghế làm việc và mỉm cười. Anh ta là một con người mới, cao lớn hơn. Tất nhiên, tôi hiểu điều khiến anh ta trở lên cao hơn đúng rồi là do đôi chân, cám ơn rất nhiều -- nhưng điều đầu tiên đó là nhâm phẩm. Anh ta lấy lại được toàn bộ nhân phẩm nhờ công việc đó. Thế là tất nhiên, tôi hiểu. Và rồi chúng tôi bắt đầu một chính sách mới -- một chính sách hoàn toàn khác. Chúng tôi quyết định tuyển dụng càng nhiều người khuyết tật có thể để đào tạo họ trong bất kì công việc nào họ có thể làm được. Nó trở thành một chính sách về "sự phân biệt đối xử tích cực," mà ngày nay chúng tôi gọi nó như vậy.
And you know what? It's good for everybody. Everybody benefits from that -- those employed, of course, because they get a job and dignity. But also for the newcomers. They are 7,000 every year -- people coming for the first time. And you should see the faces of these people when they realize that those assisting them are like them. Sometimes you see them, they look, "Oh." And you see the faces. And then the surprise turns into hope. And it's easy for me as well to train someone who has already passed through the experience of disability. Poof, they learn much faster -- the motivation, the empathy they can establish with the patient is completely different, completely. Scraps of men do not exist.
Và bạn biết không? Điều này có lợi cho tất cả mọi người. Mọi người đều hưởng lợi từ nó -- những người được tuyển dụng, tất nhiên, bởi vì họ có được việc làm và nhân phẩm. Nhưng cả những người mới đến nữa. Có khoảng 7000 người mỗi năm -- những người đến lần đầu. Và bạn có thể trông thấy khuôn mặt của những người này khi họ nhận ra những người đang giúp mình cũng giống mình. Đôi lúc bạn thấy họ, trông giống thế này, "Ồ." Và bạn thấy những khuôn mặt. Và rồi sự ngạc nhiên biến thành niềm hy vọng. Và điều này cũng dễ dàng hơn cho tôi trong việc đào tạo ai đó người mà đã trải nghiệm qua sự tàn tật. Đùng một cái, họ học nhanh hơn -- sự thúc đẩy, sự đồng cảm họ có thể thiết lập với bệnh nhân là hoàn toàn khác, hoàn toàn. Không có cái gọi là bản phế thải của con người.
People like Mahmoud are agents of change. And when you start changing, you cannot stop. So employing people, yes, but also we started programming projects of microfinance, education. And when you start, you cannot stop. So you do vocational training, home education for those who cannot go to school. Physical therapies can be done, not only in the orthopedic center, but also in the houses of the people. There is always a better way to do things. That's Najmuddin, the one with the white coat. Terrible Najmuddin, is that one. I have learned a lot from people like Najmuddin, Mahmoud, Rafi. They are my teachers.
Người giống như Mahmoud là nhân tố của thay đổi. Và khi bạn bắt đầu thay đổi, bạn không thể dừng lại. Vậy là tuyển dụng thêm người, vâng, nhưng chúng tôi cũng bắt đầu lên trương trình cho những dự án về tài chính vi mô, về giáo dục. Và khi bạn bắt đầu, bạn không thể dừng lại. Bạn làm tập huấn hướng nghiệp, giáo dục tại gia cho những người không thể đến trường. Các phép vật lí trị liệu có thể thực hiện, không chỉ tại trung tâm chỉnh hình, nhưng còn tại nhà của mọi người. Lúc nào cũng có nhiều cách tốt hơn để thực hiện điều gì đó. Đó là Najmuddin, người với chiếc áo choàng trắng. Najmuddin ghê gớm, chính là người đó. Tôi đã học rất nhiều từ những người như Najmuddin, Mahmoud, Rafi. Họ là thầy giáo của tôi.
I have a wish, a big wish, that this way of working, this way of thinking, is going to be implemented in other countries. There are plenty of countries at war like Afghanistan. It is possible and it is not difficult. All we have to do is to listen to the people that we are supposed assist, to make them part of the decision-making process and then, of course, to adapt. This is my big wish.
Tôi có ước muốn, ước muốn rất lớn, đó là cách làm việc này, cách nghĩ này, sẽ được thực hiện tại những quốc gia khác. Còn rất nhiều quốc gia đang có chiến tranh như Afghanistan. Điều đó là có thể và nó không khó. Tất cả những gì chúng ta phải làm là lắng nghe những người mà chúng ta định giúp đỡ, khiến họ trở thành một phần trong quá trình quyết định chính sách để rồi sau đó, tất nhiên, thích ứng. Đây là tâm nguyện lớn nhất của tôi.
Well don't think that the changes in Afghanistan are over; not at all. We are going on. Recently we have just started a program, a sport program -- basketball for wheelchair users. We transport the wheelchairs everywhere. We have several teams in the main part of Afghanistan. At the beginning, when Anajulina told me, "We would like to start it," I hesitated. I said, "No," you can imagine. I said, "No, no, no, no, we can't." And then I asked the usual question: "Is it a priority? Is it really necessary?" Well now you should see me. I never miss a single training session. The night before a match I'm very nervous. And you should see me during the match. I shout like a true Italian.
Tôi không nghĩ là những sự thay đổi ở Afghanistan đã dừng lại. Không hề. Chúng tôi đang tiếp tục. Gần đây chúng tôi vừa bắt đầu một chương trình thể thao -- bóng rổ cho những người ngồi xe lăn. Chúng tôi vận chuyển xe lăn đến mọi nơi Chúng tôi có vài đội tại những khu vực chính ở Afghanistan. Và ngay từ đầu, khi Anajulina nói với tôi, "Chúng tôi muốn bắt đầu ý tưởng này." Tôi đã lưỡng lự. Tôi nói, "Không được," bạn có thể hình dung được rồi đấy. Tôi nói, "Không, không, không, không, chúng ta không thể." Và rồi tôi hỏi một câu thường tình: "Đó có phải là điều ưu tiên không?" Nó có cần thiết không?" Bạn nên thấy tôi bây giờ. Tôi không bao giờ bỏ lỡ một buổi tập luyện nào. Đêm trước trận đấu tôi vô cùng hồi hộp. Và bạn nên nhìn tôi trong giữa trận đấu. Tôi la hét như một người Ý thực thụ.
(Laughter)
(Cười)
What's next? What is going to be the next change? Well I don't know yet, but I'm sure Najmuddin and his friends, they have it already in mind.
Điều gì tiếp theo? Thay đổi tiếp theo là gì? Chà tôi vẫn chưa biết, nhưng tôi chắc rằng Najmuddin và những người bạn của anh ta đã có sẵn ý tưởng trong đầu rồi.
That was my story. Thank you very much.
Đó là câu chuyện của tôi. Cám ơn rất nhiều.
(Applause)
(Vỗ tay)