For me they normally happen, these career crises, often, actually, on a Sunday evening, just as the sun is starting to set, and the gap between my hopes for myself and the reality of my life starts to diverge so painfully that I normally end up weeping into a pillow.
Với tôi chúng xảy ra một cách thật bình thường, những khủng hoảng trong sự nghiệp, thỉnh thoảng, mà thật ra là, vào một buổi tối chủ nhật, vừa lúc mặt trời bắt đầu lặn, và khoảng trống giữa những hy vọng của tôi cho bản thân mình, với sự thật cuộc sống, bắt đầu chuyển hướng thật đau đớn khiến tôi thường khóc ướt cả gối.
I'm mentioning all this -- I'm mentioning all this because I think this is not merely a personal problem; you may think I'm wrong in this, but I think we live in an age when our lives are regularly punctuated by career crises, by moments when what we thought we knew -- about our lives, about our careers -- comes into contact with a threatening sort of reality.
tôi kể với quý vị tất cả những chuyện này, tôi đang kể chúng bởi vì tôi nghĩ đây không đơn giản chỉ là một vấn đề cá nhân quý vị có thể nghĩ là tôi sai. Nhưng tôi nghĩ chúng ta đang sống trong một thời đại mà cuộc sống của chúng ta thường xuyên bị ngắt quãng bởi những khủng hoảng trong sự nghiệp. bởi những khoảnh khắc khi những điều chúng ta nghĩ chúng ta biết về cuộc sống của mình và sự nghiệp của mình hóa ra lại nằm trong một mối quan hệ thật nguy hiểm với thực tế.
It's perhaps easier now than ever before to make a good living. It's perhaps harder than ever before to stay calm, to be free of career anxiety. I want to look now, if I may, at some of the reasons why we might be feeling anxiety about our careers. Why we might be victims of these career crises, as we're weeping softly into our pillows. One of the reasons why we might be suffering is that we are surrounded by snobs.
Hiện tại, mỗi chúng ta có thể dễ dàng hơn bao giờ hết có một cuộc sống tốt. nhưng cũng có thể đó là lúc khó khăn hơn bao giờ hết để chúng ta thật bình tĩnh và thoát khỏi những muộn phiền về sự nghiệp của mình. Tôi muốn nhìn nhận, nếu có thể, về những lý do tại sao chúng ta lại cảm thấy lo lắng đến sự nghiệp của mình đến vậy. Tại sao chúng ta có thể trở thành nạn nhân của những sự khủng hoảng nghề nghiệp đó, khi chúng ta nức nở với những chiếc gối của mình. Một trong những lý do tại sao chúng ta đang phải chịu đựng là vì chúng ta đang bị bủa vây bởi những con người trưởng giả.
In a way, I've got some bad news, particularly to anybody who's come to Oxford from abroad. There's a real problem with snobbery, because sometimes people from outside the U.K. imagine that snobbery is a distinctively U.K. phenomenon, fixated on country houses and titles. The bad news is that's not true. Snobbery is a global phenomenon; we are a global organization, this is a global phenomenon. What is a snob? A snob is anybody who takes a small part of you, and uses that to come to a complete vision of who you are. That is snobbery.
Và bây giờ, trên một khía cạnh nào đó, tôi có một vài tin xấu, đặc biệt dành cho những ai vừa từ nước khác đến Oxford. Cómột vấn đề to lớn với tính cách trưởng giả. Bởi vì đôi khi những người không phải ở nước Anh vẫn tưởng tượng rằng bản tính trưởng giả là một hiện tượng đặc trưng của nước Anh được cố định trên những nóc nhà và trên những tước danh. Và điều không may là suy nghĩ đó là không đúng. Trưởng giả học làm sang là một hiện tượng mang tính toàn cầu. Chúng ta là một tổ chức có tính toàn cầu. Đây là một hiện tượng toàn cầu. Nó thực sự tồn tại. Vậy những người trưởng giả là gì? Một người trưởng giả đua đòi học làm sang là người lấy đi một phần nhỏ của bạn và dùng nó để xây nên hình ảnh đầy đủ của chính bạn. Đó chính là thói đua đòi học làm sang.
The dominant kind of snobbery that exists nowadays is job snobbery. You encounter it within minutes at a party, when you get asked that famous iconic question of the early 21st century, "What do you do?" According to how you answer that question, people are either incredibly delighted to see you, or look at their watch and make their excuses.
Và hình thức chủ yếu của hiện tượng này đang tồn tại dưới dạng đua đòi làm sang trong nghề nghiệp. Bạn đối mặt với nó từng phút trong một bữa tiệc, khi bạn được hỏi câu hỏi mang tính biểu tượng vào đầu thế kỉ 21: Bạn làm nghề gì? và tùy thuộc vào việc bạn trả lời câu hỏi này như thế nào mọi người hoặc vui mừng vô cùng khi được biết bạn, hoặc nhìn vào chiếc đồng hồ của mình và nói vài lời cáo phép.
(Laughter)
(Cười)
Now, the opposite of a snob is your mother.
Bây giờ, người đối kháng với một người trưởng giả là mẹ của bạn.
(Laughter)
(Cười)
Not necessarily your mother, or indeed mine, but, as it were, the ideal mother, somebody who doesn't care about your achievements. Unfortunately, most people are not our mothers. Most people make a strict correlation between how much time, and if you like, love -- not romantic love, though that may be something -- but love in general, respect -- they are willing to accord us, that will be strictly defined by our position in the social hierarchy.
Mà cũng không cần thiết là mẹ của bạn, tôi đã là một người như vậy rồi. Nhưng, một người mẹ lý tưởng. Người không bao giờ quan tâm đến những thành tựu mà bạn đạt được Nhưng thật không may,phần lớn mọi người không phải là mẹ của bạn. Hầu hết mọi người đều tìm mối tương quan giữa khoảng thời gian, và nếu bạn thích, yêu, không phải một tình yêu lãng mạn, dù nó có thể là một cái gì đó. nhưng nhìn chung tình yêu, sự tôn trọng, tất cả đều sẵn lòng hòa hợp với chúng ta, điều này được định nghĩa một cách chặt chẽ,
And that's a lot of the reason why we care so much about our careers
bằng vị thế của chúng ta trong trật tự xã hội.
and indeed start caring so much about material goods. You know, we're often told that we live in very materialistic times, that we're all greedy people. I don't think we are particularly materialistic. I think we live in a society which has simply pegged certain emotional rewards to the acquisition of material goods. It's not the material goods we want; it's the rewards we want. It's a new way of looking at luxury goods. The next time you see somebody driving a Ferrari, don't think, "This is somebody who's greedy." Think, "This is somebody who is incredibly vulnerable and in need of love."
Và đó chính là lý do tại sao chúng ta quan tâm một cách thái quá về nghề nghiệp của mình. Và thực chất là quan tâm một quá nhiều về những món hàng mang tính vật chất. Bạn biết không, chúng ta thường nghe nói rằng chúng ta sống trong thời đại vật chất, và rằng chúng ta đều là những con người tham lam. Tôi không nghĩ rằng chúng ta sống quá vật chất. Tôi nghĩ chúng ta sống trong một xã hội mà gắn những tưởng thưởng về tinh thần với việc sở hữu món đồ vật chất. Chúng ta không muốn bất cứ thứ vật chất nào cả. Chúng ta muốn được thưởng về tinh thần. Và đó là một cách mới mà chúng ta nhìn vào những thứ đồ xa xỉ. Lần tới khi bạn nhìn thấy ai đó đang lái một chiếc Ferrari đừng nghĩ rằng: " Người này là một người tham lam" Hãy nghĩ rằng:" Đây là một người dễ bị tổn thương và cần đến tình yêu."
(Laughter)
Theo một cách nói khác ( Cười)
Feel sympathy, rather than contempt.
hãy cảm thông hơn là khinh miệt.
There are other reasons --
Có những lí do khác..
(Laughter)
(Cười)
There are other reasons why it's perhaps harder now to feel calm than ever before. One of these, and it's paradoxical, because it's linked to something that's rather nice, is the hope we all have for our careers. Never before have expectations been so high about what human beings can achieve with their lifespan. We're told, from many sources, that anyone can achieve anything. We've done away with the caste system, we are now in a system where anyone can rise to any position they please. And it's a beautiful idea. Along with that is a kind of spirit of equality; we're all basically equal. There are no strictly defined hierarchies. There is one really big problem with this,
Có những lý do khác khiến tại sao bây giờ chúng ta cảm thấy khó khăn hơn để giữ bình tĩnh so với trước đây Một trong số đó, và thật trớ trêu vì nó liên quan đến một thứ vô cùng tốt đẹp, đó là hy vọng mà chúng ta đặt vào nghề nghiệp của mình. Chưa bao giờ sự mong đợi của chúng ta lớn như bây giờ về những gì con người có thể đạt được trong suốt quãng đời của mình. Chúng ta được khuyên, từ rất nhiều nguồn thông tin, rằng mọi thứ đều có thể đạt được. Chúng ta đã xong vớichế độ đẳng cấp. Chúng ta đang trong một chế độ mà bất cứ ai cũng có thể vươn tới bất kỳ vị trí mà anh ta muốn. Và đó quả thật là một ý tưởng hay ho. Cùng với đó là tinh thần về sự bình đẳng. Chúng ta đều bình đẳng. Không có một định nghĩa nhất định nào về trật tự trong xã hội.
and that problem is envy. Envy, it's a real taboo to mention envy, but if there's one dominant emotion in modern society, that is envy. And it's linked to the spirit of equality.
Chỉ có một vấn đề rất lớn với điều này. Và vấn đề đó chính là sự ghen tị. Lòng ghen tị, thật là một điều cấm kị khi đề cập tới lòng ghen tị nhưng nếu có một loại cảm xúc nào đang thống trị trong xã hội hiện đại thì đó chính là ghen tị. Và nó liên quan đến nhu cầu về bình đẳng. Hãy để tôi giải thích.
Let me explain. I think it would be very unusual for anyone here, or anyone watching, to be envious of the Queen of England. Even though she is much richer than any of you are, and she's got a very large house, the reason why we don't envy her is because she's too weird.
Sẽ thật bất thường cho bất cứ ai ở đây, hay bất cứ ai đang xem chương trình này, khi họ ghen tị với nữ hoàng nước Anh. Mặc dù bà ấy giàu có hơn bất cứ ai đang có mặt ở đây. Và bà có một tòa nhà lớn vô cùng. Lý do chúng ta không ghen tị với bà là do bà khác lạ.
(Laughter)
Đơn giản bà quá xa lạ.
She's simply too strange. We can't relate to her, she speaks in a funny way, she comes from an odd place. So we can't relate to her, and when you can't relate to somebody, you don't envy them.
Chúng ta không liên quan đến bà. Bà nói chuyện bằng một giọng điệu hài hước. Bà đến từ một nơi cũng rất khác biệt. Và chúng ta không liên quan đến bà. Và khi chúng ta không liên quan đến ai đó, chúng ta không ghen tị với họ. Hai người càng gần nhau bao nhiêu, về tuổi tác, xuất thân,
The closer two people are -- in age, in background, in the process of identification -- the more there's a danger of envy, which is incidentally why none of you should ever go to a school reunion, because there is no stronger reference point than people one was at school with. The problem of modern society is it turns the whole world into a school. Everybody's wearing jeans, everybody's the same. And yet, they're not. So there's a spirit of equality combined with deep inequality, which can make for a very stressful situation.
thì lòng ghen tị sẽ nảy sinh nhiều bấy nhiêu. Lý do tại sao chúng ta không nên đến những buổi họp trường. Là bởi không có điểm tham chiếu nào mạnh mẽ hơn so với những người đã từng học cùng trường. Nhưng vấn đề, nói chung, của xã hội hiện đại, là nó đã thu nhỏ cả thế giới vào trong một trường học. Tất cả mọi người đều mặc quần jeans, tất cả đều giống nhau. Nhưng, thật ra không phải vây. Vì thế mà nảy sinh nhu cầu về sự bình đẳng, cùng với sự bất bình đẳng ẩn sâu bên trong. Điều này dẫn tới một tình trạng vô cùng ngột ngạt.
It's probably as unlikely that you would nowadays become as rich and famous as Bill Gates, as it was unlikely in the 17th century that you would accede to the ranks of the French aristocracy. But the point is, it doesn't feel that way. It's made to feel, by magazines and other media outlets, that if you've got energy, a few bright ideas about technology, a garage -- you, too, could start a major thing.
Rất khó cho bất cứ ai bây giờ có thể trở nên giàu có như Bill Gates, tương tự như khi ở thế kỉ 17 Bạn không dễ gìđược đặt ngang hàng giai cấp quý tộc ở Pháp. Nhưng điểm mấu chốt là, bạn không nghĩ như vậy. 119 00:04:55,000 --> 00:04:58,000 Báo chí và những phương tiện truyền thông khác khiến bạn nghĩ rằng Báo chí và những phương tiện truyền thông khác khiến bạn nghĩ rằng nếu bạn có năng lượng dồi dào, có một vài ý kiến hay về công nghệ về một cái garage, bạn cũng có thể bắt đầu một công việc lớn.
(Laughter)
(Cười)
The consequences of this problem make themselves felt in bookshops. When you go to a large bookshop and look at the self-help sections, as I sometimes do -- if you analyze self-help books produced in the world today, there are basically two kinds. The first kind tells you, "You can do it! You can make it! Anything's possible!" The other kind tells you how to cope with what we politely call "low self-esteem," or impolitely call, "feeling very bad about yourself."
Và hậu quả của vấn đề này được Đưa vào những tiệm sách 124 00:05:09,000 --> 00:05:12,000 Khi bạn đến một hiệu sách lớn và đi đến gian về "tự lực” Khi bạn đến một hiệu sách lớn và đi đến gian về "tự lực" giống như tôi một vài lần, nếu bạn phân tích những cuốn sách “tự lực” 127 00:05:16,000 --> 00:05:18,000 trên thế giới hiện này, về cơ bản có 2 loại. trên thế giới hiện này, về cơ bản có 2 loại. Loại thứ nhất nói với bạn, "Bạn có thể làm được! Mọi thứ đều có thể!" và loại thứ hai sẽ chỉ cho bạn cách làm thế nào để đối diện với với cái mà chúng ta vẫn thường lịch sự gọi là "tự hạ thấp bản thân" hoặc không hay thì gọi là" cảm thấy thật tồi tệ về bản thân mình"
There's a real correlation between a society that tells people that they can do anything, and the existence of low self-esteem. So that's another way in which something quite positive can have a nasty kickback. There is another reason why we might be feeling more anxious -- about our careers, about our status in the world today, than ever before. And it's, again, linked to something nice. And that nice thing is called meritocracy.
Có một mối quan hệ thực sự, một mối quan hệ giữa một xã hội nói với mọi người rằng họ có thể làm tất cả, và sự tồn tại của sự tự hạ thấp bản thân. Vì vậy, có một cách mà trong đó một sự việc khả quan có thể trở nên tồi tệ vô cùng. Một lý do khác giải thích tại sao chúng ta thường tỏ ra lo lắng hơn, về sự nghiệp, về thứ bậc của chúng ta trong thế giới ngày nay, hơn bao giờ hêt. Và lại một lần nữa, nó liên quan đến một thứ khá thú vị. Thứ thú vị đó được gọi là chế độ nhân tài.
Everybody, all politicians on Left and Right, agree that meritocracy is a great thing, and we should all be trying to make our societies really, really meritocratic. In other words -- what is a meritocratic society? A meritocratic society is one in which, if you've got talent and energy and skill, you will get to the top, nothing should hold you back. It's a beautiful idea. The problem is, if you really believe in a society where those who merit to get to the top, get to the top, you'll also, by implication, and in a far more nasty way, believe in a society where those who deserve to get to the bottom also get to the bottom and stay there. In other words, your position in life comes to seem not accidental, but merited and deserved. And that makes failure seem much more crushing.
Giờ đây tất cả mọi người, tất cả những chính trị viên từ trái sang phải, đều đồng ý rằng chế độ nhân tài là một điều tốt, và chúng ta đều nên cố gắng để làm nên những xã hội với chế độ nhân tài, Nói cách khác, thế nào là một xã hội với chế độ nhân tài? Một xã hội với chế độ nhân tài là một xã hội mà nếu bạn có tài năng, sức lực và trình độ, bạn sẽ đạt tới đỉnh cao. Sẽ không gì cản nổi. Đó là điều vô cùng tốt đẹp. Nhưng vấn đề là. nếu bạn thực sự tin vào một xã hội có những người cố gắng để đạt đến đỉnh cao, sẽ đạt đến đỉnh Thì bạn cũng sẽ, với một cách khó chịu, tin vào một xã hội trong đó có những người xứng đáng với vị trí cuối cùng cũng sẽ bị chôn vùi dưới đó. Nói cách khác, vị trí của bạn trong cuộc sống không phải là một điều ngẫu nhiên, mà là do cố gắng mà đạt được. Và đó là điều khiến cho thất bại trở nên đau đớn hơn.
You know, in the Middle Ages, in England, when you met a very poor person, that person would be described as an "unfortunate" -- literally, somebody who had not been blessed by fortune, an unfortunate. Nowadays, particularly in the United States, if you meet someone at the bottom of society, they may unkindly be described as a "loser." There's a real difference between an unfortunate and a loser, and that shows 400 years of evolution in society and our belief in who is responsible for our lives. It's no longer the gods, it's us. We're in the driving seat.
Bạn biết không, vào thời trung cổ, ở nước Anh, khi bạn gặp một người rất nghèo, người đó sẽ được miêu tả là một người" không may" Chính xác hơn, một ai đó khi không được ban phát vận may, là một người không may. Ngày ngay, cụ thể là ở nước Mỹ, nếu bạn gặp một ai đó ở đáy xã hội, họ có thể bị coi là một kể thất bại. Có một sự khác biệt vô cùng giữa một người không may và một kẻ thất bại. Và đó thể hiện 400 năm của sự tiến hóa của xã hội, và niềm tin của chúng ta vào việc ai có trách nhiệm với cuộc sống của chúng ta. Nó không còn là những vị chúa, mà là chúng ta. Chúng ta ở vị trí quyết định.
That's exhilarating if you're doing well, and very crushing if you're not. It leads, in the worst cases -- in the analysis of a sociologist like Emil Durkheim -- it leads to increased rates of suicide. There are more suicides in developed, individualistic countries than in any other part of the world. And some of the reason for that is that people take what happens to them extremely personally -- they own their success, but they also own their failure.
Sẽ rất vui nếu mọi việc đang diễn ra tốt đẹp với bạn, và sẽ thật đau đớn nếu ngược lại. Nó dẫn tới, trong trường hợp xấu nhất theo phân tích của một nhà xã hội học giống như Emil Durkheim, nó dẫn tới mức độ tự tử cao. Có nhiều trưởng hợp tự tử ở những nước phát triển hơn bất cứ nơi nào trên thế giới. Và một vài lý do cho việc đó là mọi người xem những gì xảy ra là do bản thân họ một cách thái quá. Họ sở hữu thành công của riêng họ. Nhưng họ cũng sở hữu thất bại của riêng mình.
Is there any relief from some of these pressures that I've been outlining? I think there is. I just want to turn to a few of them. Let's take meritocracy. This idea that everybody deserves to get where they get to, I think it's a crazy idea, completely crazy. I will support any politician of Left and Right, with any halfway-decent meritocratic idea; I am a meritocrat in that sense. But I think it's insane to believe that we will ever make a society that is genuinely meritocratic; it's an impossible dream.
Có sự giải thoát nào khỏi những áp lực ấy mà tôi đã vừa đề ra không? Tôi nghĩ là có. Tôi chỉ muốn chỉ ra một vài trong số đó. Hãy xem chế độ nhân tài. Đây là ý tưởng nói rằng mọi người xứng đáng với những vị trí họ đạt được. Tôi nghĩ đây là một ý tưởng điên rồ, hoàn toàn điên rồ. Tôi sẽ ủng hộ bất cứ chính trị gia nào từ trái sang phải, với một ý tưởng ta nhã nào về chế độ nhân tài. Tôi là một người trong chế độ nhân tài. nhưng tôi nghĩ rằng nó thật điên rồ khi tin rằng chúng ta sẽ làm nên một xã hội thực sự là của những nhân tài. Đó là một giấc mơ vô thực. Ý tưởng về việc làm nên một xã hội
The idea that we will make a society where literally everybody is graded, the good at the top, bad at the bottom, exactly done as it should be, is impossible. There are simply too many random factors: accidents, accidents of birth, accidents of things dropping on people's heads, illnesses, etc. We will never get to grade them, never get to grade people as they should.
nơi mọi người đều được đánh giá chính xác, người tốt trên đỉnh cao, người kém dưới tận cùng, và nó cứ chính xác như vậy, là không thể. Có quá nhiều những yếu tố ngẫu nhiên. Tai nạn, tai biến khi sinh, bị cục gạch rớt lên đầu, bệnh tật, vv. Chúng ta sẽ không bao giờ có thể đánh giá được. Không nên đánh giá người khác như thế.
I'm drawn to a lovely quote by St. Augustine in "The City of God," where he says, "It's a sin to judge any man by his post." In modern English that would mean it's a sin to come to any view of who you should talk to, dependent on their business card. It's not the post that should count. According to St. Augustine, only God can really put everybody in their place; he's going to do that on the Day of Judgment, with angels and trumpets, and the skies will open. Insane idea, if you're a secularist person, like me. But something very valuable in that idea, nevertheless.
Tôi rất thích một câu nói của St. Augustine trong cuốn "The City of God" ông nói: " Thật là tội lỗi khi đánh giá một con người bằng vị trí của anh ta." Trong tiếng Anh hiện đại nó có nghĩa là thật tội lỗi nếu bạn nói chuyện với ai đó dựa vào tấm danh thiếp của họ. Vị trí không phải là điều đáng kể. Và theo như St. Augustine, Chỉ có Chúa mới là người thực sự đặt mọi người vào đúng vị trí của họ. Và người sẽ làm điều đó vào Ngày Phán Xét với những thiên thần và những chiếc kèn trumpet, và các tầng trời sẽ mở ra. Một ý nghĩ điên rồ, nếu bạn là một người theo chủ nghĩa trần tục như tôi. Nhưng một điều vô cùng quý giá trong ý tưởng này.
In other words, hold your horses when you're coming to judge people. You don't necessarily know what someone's true value is. That is an unknown part of them, and we shouldn't behave as though it is known. There is another source of solace and comfort for all this. When we think about failing in life, when we think about failure, one of the reasons why we fear failing is not just a loss of income, a loss of status. What we fear is the judgment and ridicule of others. And it exists.
Nói một cách khác, kìm nén sự nóng vội của bạn khi đánh giá người khác. Bạn không cần biết giá trị đích thực của ai đó là gì. Đó là phần ẩn của họ Và chúng ta không nên cư xử như thể ta biết phần ẩn giấu đó. Có một sự an ủi cho tất cả những điều này. Khi chúng ta nghĩ về thất bại trong cuộc sống, khi chúng ta nghĩ về thất bại, một trong những lý do chúng ta sợ thất bại không chỉ là sự mất mát về thu nhập, sự mất mát về vị trí. Cái chúng ta sợ đó là sự đánh giá và nhạo báng của người khác. Và thật sự là nó tồn tại. Bạn biết không, một trong những phương tiện nhạo báng hiện nay
The number one organ of ridicule, nowadays, is the newspaper. If you open the newspaper any day of the week, it's full of people who've messed up their lives. They've slept with the wrong person, taken the wrong substance, passed the wrong piece of legislation -- whatever it is, and then are fit for ridicule. In other words, they have failed. And they are described as "losers." Now, is there any alternative to this? I think the Western tradition shows us one glorious alternative, which is tragedy.
là những tờ báo. Và nếu bạn giở một tờ tạp chí nào đó vào một ngày nào đó trong tuẩn bạn sẽ thấy đầy ắp những con người đang bị đảo lộn với cuộc sống của họ. Họ ngủ với người này. Họ đã dùng những thứ không tốt. Họ đã làm sai luật pháp, bất cứ thứ gì. và tất cả thật vừa vặn cho sự nhạo báng. Nói cách khác, tất cả họ đã thất bại. Và họ được nói đến như những kẻ thất bại. Có sự thay thế nào không? Tôi nghĩ rằng những truyền thống phương Tây đã cho ta một sự thay thế hoàn hảo.
Tragic art, as it developed in the theaters of ancient Greece, in the fifth century B.C., was essentially an art form devoted to tracing how people fail, and also according them a level of sympathy, which ordinary life would not necessarily accord them. A few years ago, I was thinking about this, and I went to "The Sunday Sport," a tabloid newspaper I don't recommend you start reading if you're not familiar with it already.
Đó là bi kịch. Bi kịch nghệ thuật, nó được phát triển trong những nhà hát của Hi Lạp cổ đại, vào thể kỉ thứ 5 trước công nguyên, đây thực sự là một nghệ thuật được cống hiến để tìm ra tại sao con người thất bại. Và theo như họ, là mức độ cảm thông. Cuộc sống bình thường sẽ không nhất thiết giống như vậy. Tôi nhớ một vài năm trước, khi tôi đang nghĩ về những điều này. Và tôi đi xem tờ “Thể thao Chủ nhật" một tờ báo mà tôi khuyên các bạn không nên đọc, nếu bạn chưa quen với nó.
(Laughter)
Và khi tôi nói chuyện với họ
And I went to talk to them about certain of the great tragedies of Western art. I wanted to see how they would seize the bare bones of certain stories, if they came in as a news item at the news desk on a Saturday afternoon.
về những bi kịch lớn của nghệ thuật phương Tây. Và tôi muốn xem họ làm thế nào để tìm được những chi tiết của những câu chuyện sẽ trở thành tin tức
I mentioned Othello; they'd not heard of it but were fascinated.
trên bàn tin tức trong một buổi chiều chủ nhật.
Và tôi nói với họ về Othello. Họ chưa bao giờ nghe đến nó nhưng tỏ ra vô cùng thích thú.
(Laughter)
(Cười)
I asked them to write a headline for the story. They came up with "Love-Crazed Immigrant Kills Senator's Daughter." Splashed across the headline. I gave them the plotline of Madame Bovary. Again, a book they were enchanted to discover. And they wrote "Shopaholic Adulteress Swallows Arsenic After Credit Fraud."
Và tôi bảo họ viết ra tiêu đề cho Othello. Họ viết ra tiêu đề " Những người du dân điên cuồng vì tình yêu giết con gái của thượng nghị sĩ. và đưa nó lên đầu đề. Tôi đưa cho họ kịch bản của vở Madame Bovary. Một lần nữa, đây là quyển sách mà họ vô cùng thích thú khi khám phá ra. Và họ viết " Người đàn bà ngoại tình thích mua sắm nuốt chửng arsenic sau khi bị lừa gạt tài khoản ngân hàng"
(Laughter)
(Cười)
And then my favorite -- they really do have a kind of genius of their own, these guys -- my favorite is Sophocles' Oedipus the King: "Sex With Mum Was Blinding."
Và điều yêu thích của tôi. Họ đã làm nên một thể loại rất đặc biệt của riêng mình. Tác phẩm yêu thích của tôi là của Sophocles "Oedipus the King." "Tình dục với mẹ là mù quáng"
(Laughter)
(Cười)
(Applause)
(Vỗ tay)
In a way, if you like, at one end of the spectrum of sympathy, you've got the tabloid newspaper. At the other end of the spectrum, you've got tragedy and tragic art. And I suppose I'm arguing that we should learn a little bit about what's happening in tragic art. It would be insane to call Hamlet a loser. He is not a loser, though he has lost. And I think that is the message of tragedy to us, and why it's so very, very important, I think.
Một cách nào đó, nếu bạn thích, ở một bên của lòng cảm thông, bạn có mảnh tin tức nhỏ đó. Và ở bên phía còn lại, bạn có bi kịch và nghệ thuật bi thương. Và tôi cho rằng tôi đang tranh luận về việc chúng ta nên học một chút về những gì đang diễn ra trong nghệ thuật bi thương. Sẽ thật là điên rồ nếu coi Hamlet là một kẻ thua cuộc. Ông không phải là một kẻ thất bại, dù rằng ông đã thua. Và tôi nghĩ rằng đó chính là thông điệp mà bi kịch đưa đến cho chúng ta, và tại sao nó thực sự rất quan trọng, tôi nghĩ vậy.
The other thing about modern society and why it causes this anxiety, is that we have nothing at its center that is non-human. We are the first society to be living in a world where we don't worship anything other than ourselves. We think very highly of ourselves, and so we should; we've put people on the Moon, done all sorts of extraordinary things. And so we tend to worship ourselves. Our heroes are human heroes.
Một điều khác về xã hội hiện đại, và tại sao nó lại gây ra sự lo lắng này, đó là vì chúng ta không có gì ở trung tâm của nó mà không phải là con người. Chúng ta là xã hội đầu tiên sống trên thế giới này nới chúng ta không tôn thờ gì hơn ngoài bản thân mình. Chúng ta đánh giá rất cao bản thân. Và vì thế chúng ta nên. Chúng ta đã đưa con người lên mặt trăng. Chúng ta đã làm được rất nhiều điều phi thường. Và vì thế chúng ta thường có xu hướng tôn thờ chính mình.
That's a very new situation. Most other societies have had, right at their center, the worship of something transcendent: a god, a spirit, a natural force, the universe, whatever it is -- something else that is being worshiped. We've slightly lost the habit of doing that, which is, I think, why we're particularly drawn to nature. Not for the sake of our health, though it's often presented that way, but because it's an escape from the human anthill. It's an escape from our own competition, and our own dramas. And that's why we enjoy looking at glaciers and oceans, and contemplating the Earth from outside its perimeters, etc. We like to feel in contact with something that is non-human, and that is so deeply important to us.
Những người hùng của chúng ta là con người. Đó là một trường hợp rất mới. Hầu hết những xã hội khác đều có, ở trung tâm của họ, sự tôn thờ một thứ gì đó siêu viêt. Một vị chúa, một linh hồn, một thế lực tự nhiên, vụ trụ. Dù đó là thứ gì thì đang có một thứ khác được thờ phụng. Chúng ta đã gần nhưmất đi thói quen làm việc đó. Tôi nghĩ đó là lý do tại sao chúng ta đặc biệt chú ý đến tự nhiên. Không phải vì sức khỏe của mình, dù nó thường được đề cập đến bằng cách này. mà là vì đây là một sự trốn thoát khỏi một xã hội loài người. Đó là sự giải thoát khỏi chính những ganh đua của chúng ta, và cả những vở kịch. Và đó là lý do tại sao chúng ta thích thú ngắm nhìn thiên hà và đại dương, và nhìn vào Trái Đất từ bên ngoài chu vi của nó, vân vân. Chúng ta thích được liên quan đến những thứ siêu nhiên. Và nó trở nên vô cùng quan trọng với chúng ta.
What I think I've been talking about really is success and failure. And one of the interesting things about success is that we think we know what it means. If I said that there's somebody behind the screen who's very successful, certain ideas would immediately come to mind. You'd think that person might have made a lot of money, achieved renown in some field. My own theory of success -- I'm somebody who's very interested in success, I really want to be successful, always thinking, how can I be more successful? But as I get older, I'm also very nuanced about what that word "success" might mean.
Tôi nghĩ tôi thực sự nói đến là thành công và thất bại. Và một trong những điều rất thú vị về thành công đó là chúng ta nghĩ rằng chúng ta biết thành công là gì. Nếu tôi nói với bạn rằng một người nào đó sau cánh gà một người vô cùng thành đạt, vài ý tưởng nào đó sẽ đến trong tâm trí. Bạn sẽ nghĩ rằng người đó chắc hẳn sẽ kiếm được rất nhiều tiền, đạt được những thành tích trong một lĩnh vực nào đó. Lý thuyết của bản thân tôi về thành công là, và tôi là một người vô cùng quan tâm đến thành công. Tôi thực sự rất muốn thành công. Tôi luôn tự hỏi, " Làm thế nào để có thể thành công hơn nữa?" Nhưng khi tôi già đi, và tôi cũng trở nên vô cùng nhạy cảm với ý nghĩa của từ "thành công".
Here's an insight that I've had about success: You can't be successful at everything. We hear a lot of talk about work-life balance. Nonsense. You can't have it all. You can't. So any vision of success has to admit what it's losing out on, where the element of loss is. And I think any wise life will accept, as I say, that there is going to be an element where we're not succeeding.
Tôi có một cái nhìn vào bên trong của sự thành công. Bạn không thể thành công ở tất cả mọi thứ. Chúng ta nghe rất nhiều về sự cân bằng trong cuộc sống. Thật là vô nghĩa. Bạn không thể có được tất cả. Không thể. Vì thế bất cứ hình ảnh nào về thành công đều phải thừa nhận sự thiếu xót của nó, đó chính là nơi của sự mất mát. Và tôi nghĩ rằng người khôn ngoan sẽ chấp nhận như tôi nói, rằng sẽ có một lúc nào đó chúng ta sẽ không thành công.
And the thing about a successful life is that a lot of the time, our ideas of what it would mean to live successfully are not our own. They're sucked in from other people; chiefly, if you're a man, your father, and if you're a woman, your mother. Psychoanalysis has been drumming home this message for about 80 years. No one's quite listening hard enough, but I very much believe it's true.
Và một cuộc sống thành công là kết quả của nhiều thời gian, những ý tưởng của chúng ta về thế nào là sống thành công, không phải là của chúng ta. Đó là điều được tiếp thu từ những người khác. Quan trọng là, nếu bạn là một người đàn ông, một người cha Và nếu bạn là một người phụ nữ, một người mẹ. Những phân tích tâm lý đã nói rất nhiều về vấn đề này suốt 80 năm qua. Không có ai lắng nghe một cách thực sự. Nhưng tôi tin rằng nó rất đúng.
And we also suck in messages from everything from the television, to advertising, to marketing, etc. These are hugely powerful forces that define what we want and how we view ourselves. When we're told that banking is a very respectable profession, a lot of us want to go into banking. When banking is no longer so respectable, we lose interest in banking. We are highly open to suggestion.
Và chúng ta cũng tiếp thu những thông điệp từ rất nhiều nguồn như ti vi, quảng cáo, đến tiếp thị, vân vân. Đây là những nguồn lực vô cùng lớn chúng định nghĩa những gì ta muốn, và cách chúng ta nhìn nhận bản thân. Khi chúng ta được bảo rằng ngân hàng là một nghề rất được trọng vọng rất nhiều người trong chúng ta muốn đi làm ngân hàng. Khi nghề ngân hàng không còn được coi trọng như xưa, chúng ta dần mất sự thích thú vào nó. Chúng ta luôn luôn rộng mở với những lời gợi ý.
So what I want to argue for is not that we should give up on our ideas of success, but we should make sure that they are our own. We should focus in on our ideas, and make sure that we own them; that we are truly the authors of our own ambitions. Because it's bad enough not getting what you want, but it's even worse to have an idea of what it is you want, and find out, at the end of the journey, that it isn't, in fact, what you wanted all along.
Và vì thế điều mà tôi muốn nói đến, là không phải chúng ta nên từ bỏ ý tưởng về thành công. Mà là chúng ta nên chắc chắn rằng đó là ý tưởng của chính chúng ta. Hãy chuyên tâm vào những ý tưởng của mình. Và đảm bảo rằng chúng ta tạo ra nó. và chúng ta là những tác giả thật sự của những tham vọng đó. Bởi vì thật tồi tệ, khi không có được những gì mình muốn. Nhưng nó còn tồi tệ hơn nếu có một ý nghĩ rằng bạn muốn một điều nào đó, và nhận ra rằng cuối cùng, đó không phải là điều bạn muốn.
So, I'm going to end it there. But what I really want to stress is: by all means, success, yes. But let's accept the strangeness of some of our ideas. Let's probe away at our notions of success. Let's make sure our ideas of success are truly our own.
Vì thế mà tôi sẽ kết thúc bài nói này ở đây. Nhưng điều tôi thực sự muốn nhấn mạnh là thành công, vâng Nhưng hãy chấp nhận sự khác lạ của một vài những ý tưởng của chúng ta. Hãy bỏ đi những khái niệm về thành công. Hãy biến những ý tưởng về thành công là của riêng chúng ta.
Thank you very much.
Cảm ơn tất cả các bạn.
(Applause)
(Vỗ tay)
Chris Anderson: That was fascinating. But how do you reconcile this idea of it being bad to think of someone as a "loser," with the idea that a lot of people like, of seizing control of your life, and that a society that encourages that, perhaps has to have some winners and losers?
Chris Anderson: Thật là thú vị. Làm sao ông có thể dung hòa ý tưởng về một người thật tồi khi nghĩ người khác là kẻ thua cuộc, với ý tưởng rằng có rất nhiều người đang điều khiển cuộc sống của bạn. Và một xã hội luôn đồng tình với việc phải có cả những người thất bại và những người thành công.
Alain De Botton: Yes, I think it's merely the randomness of the winning and losing process that I want to stress, because the emphasis nowadays is so much on the justice of everything, and politicians always talk about justice. Now I'm a firm believer in justice, I just think that it's impossible. So we should do everything we can to pursue it, but we should always remember that whoever is facing us, whatever has happened in their lives, there will be a strong element of the haphazard. That's what I'm trying to leave room for; otherwise, it can get quite claustrophobic.
Alain de Botton: Vâng, tôi nghĩ đó chỉ là một sự ngẫu nhiên về quá trình được và mất mà tôi muốn nhấn mạnh vào Bởi vì sự nhấn mạnh ngày nay là rất nhiều về sự đánh giá mọi thứ. Và những chính trị gia nói về công bằng Bây giờ tôi là một người luôn tin tưởng vào công bằng. Tôi chỉ nghĩ rằng nó là không thể. Vì thế chúng ta hãy làm tất cả những gì có thể, chúng ta hãy làm tất cả có thể để đạt được nó. Nhưng ở cuối con đường chúng ta hãy luôn nhớ rằng bất cứ ai đối diện với chúng ta, bất cứ chuyện gì xảy ra trong cuộc sống, sẽ luôn luôn có một yếu tố vô cùng lớn của sự ngẫu nhiên. Và đó là điều mà tôi muốn dành để nói. Vì nếu không nó sẽ trở nên giả tạo.
CA: I mean, do you believe that you can combine your kind of kinder, gentler philosophy of work with a successful economy? Or do you think that you can't, but it doesn't matter that much that we're putting too much emphasis on that?
Chris Anderson: Tôi muốn nói, ông có tin rằng mình có thể kết hợp loại triết lý về công viêc với một nền kinh tế thành công? Hay ông nghĩ rằng mình không thể? Nhưng nó không quan trọng là chúng ta nhấn mạnh quá nhiều vào nó?
AB: The nightmare thought is that frightening people is the best way to get work out of them, and that somehow the crueler the environment, the more people will rise to the challenge. You want to think, who would you like as your ideal dad? And your ideal dad is somebody who is tough but gentle. And it's a very hard line to make. We need fathers, as it were, the exemplary father figures in society, avoiding the two extremes, which is the authoritarian disciplinarian on the one hand, and on the other, the lax, no-rules option.
Alain de Botton: Ý nghĩ ác mộng rằng làm người khác lo sợ là cách tốt nhất để bắt họ làm việc thật tốt. Và ở một khía cạnh nào đó môi trường càng khắc nghiệt thì mọi người càng tiến đến những thách thức. Bạn nghĩ, ai sẽ là người bố lý tưởng của bạn? Và người bố lý tưởng ấy là một người cứng rắn nhưng cũng rất tế nhị Và đó là một điều rất khó. Chúng ta cần những người cha, những người cha trong xã hội, lảng tránh cả hai thái cực đó. Đó là người độc đoán, người gìn giữ kỉ luật, ở một mặt và ở mặt kia là người không có phép tắc.
CA: Alain De Botton.
Chris Anderson: Alain de Botton.
AB: Thank you very much.
Alain de Botton: Cảm ơn quý vị rất nhiều
(Applause)
(Vỗ tay)