I was speaking to a group of about 300 kids, ages six to eight, at a children's museum, and I brought with me a bag full of legs, similar to the kinds of things you see up here, and had them laid out on a table for the kids. And, from my experience, you know, kids are naturally curious about what they don't know, or don't understand, or is foreign to them. They only learn to be frightened of those differences when an adult influences them to behave that way, and maybe censors that natural curiosity, or you know, reins in the question-asking in the hopes of them being polite little kids. So I just pictured a first grade teacher out in the lobby with these unruly kids, saying, "Now, whatever you do, don't stare at her legs."
Tôi đã từng nói chuyện với một nhóm 300 thiếu nhi, tuổi từ 6 tới 8 ở một bảo tàng thiếu nhi và tôi đã mang tới đó một chiếc túi có rất nhiều chân giả, tương tự như những cái bạn thấy ở đây, và đặt chúng trên một cái bàn cho bọn trẻ. Và từ kinh nghiệm của mình, tôi nhận thấy rằng bọn trẻ bẩm sinh đã rất tò mò về những gì chúng không biết hoặc chưa hiểu, hoặc những gì lạ lẫm với chúng. Chúng chỉ học được sự sợ hãi trước những khác biệt khi một người lớn bắt ép chúng phải như vậy, và đôi khi cảm nhận thấy bản tính tò mò, là họ liền kiểm soát việc đặt câu hỏi của bọn trẻ với mong muốn chúng là những đứa trẻ ngoan ngoãn lịch sự. Vậy nên tôi đã treo bức tranh về 1 giáo viên cấp I ngoài hành lang và với những đứa ngỗ ngịch,tôi nói "Bây giờ, bất cứ điều gì các em làm, đừng nhìn vào chân của cô ấy."
But, of course, that's the point. That's why I was there, I wanted to invite them to look and explore. So I made a deal with the adults that the kids could come in without any adults for two minutes on their own. The doors open, the kids descend on this table of legs, and they are poking and prodding, and they're wiggling toes, and they're trying to put their full weight on the sprinting leg to see what happens with that. And I said, "Kids, really quickly -- I woke up this morning, I decided I wanted to be able to jump over a house -- nothing too big, two or three stories -- but, if you could think of any animal, any superhero, any cartoon character, anything you can dream up right now, what kind of legs would you build me?"
Nhưng, tất nhiên, đó là điểm đáng nói. Đó là lý do vì sao tôi có mặt ở đó, Tôi muốn họ quan sát và khám phá. Nên tôi đã có một thỏa thuận nhỏ với các vị phụ huynh rằng những đứa trẻ có thể bước vào mà ko có người lớn áp tải, trong vòng 2 phút, một mình chúng mà thôi. Cánh cửa mở ra, bọn trẻ bước tới cái bàn và chúng chọc, đẩy, rồi lắc lắc các ngón chân, rồi cố dồn hết sức nặng cơ thể lên một cái chân chạy nước rút để xem điều gì xảy ra. Và tôi nói, "Các em, rất nhanh thôi-- Cô thức dậy vào sáng nay, quyết định là sẽ nhảy qua một căn nhà-- không cao lắm đâu, 2,3 tầng gì đó-- nhưng nếu có thể, các em hãy nghĩ về bất cứ một con vật, siêu anh hùng, nhân vật hoạt hình nào cũng được bất kể ai mà các em nghĩ đến lúc này và loại chân nào các em muốn cô sử dụng? "
And immediately a voice shouted, "Kangaroo!" "No, no, no! Should be a frog!" "No. It should be Go Go Gadget!" "No, no, no! It should be the Incredibles." And other things that I don't -- aren't familiar with. And then, one eight-year-old said, "Hey, why wouldn't you want to fly too?" And the whole room, including me, was like, "Yeah." (Laughter) And just like that, I went from being a woman that these kids would have been trained to see as "disabled" to somebody that had potential that their bodies didn't have yet. Somebody that might even be super-abled. Interesting.
Và ngay lập tức, một giọng nói vang lên " Kangaroo ạ!" "Không phải! Nên là 1 con ếch chứ!" " Ai bảo. Nó chính là Go Go Gadget" " Sai hết. Phải là Gia đình Siêu nhân mới chính xác" Và rất rất nhiều thứ khác-- tôi chưa từng hay biết Và sau đó, một cậu bé 8 tuổi hỏi, " Cô ơi, sao cô không muốn bay ạ? " Và cả khán phòng, gồm cả tôi nữa, đều ồ lên " Ừ nhỉ" (Tiếng cười) Và như vậy, tôi đã đi từ một người phụ nữ để bọn trẻ được dạy và nhìn thấy là "tàn tật" thành một người có khả năng mà chẳng có em nào có được cả. Thành ai đó có thể coi là Siêu nhân cũng chẳng sai. Thú vị thật.
So some of you actually saw me at TED, 11 years ago. And there's been a lot of talk about how life-changing this conference is for both speakers and attendees, and I am no exception. TED literally was the launch pad to the next decade of my life's exploration. At the time, the legs I presented were groundbreaking in prosthetics. I had woven carbon fiber sprinting legs modeled after the hind leg of a cheetah, which you may have seen on stage yesterday. And also these very life-like, intrinsically painted silicone legs.
Và có lẽ một số bạn ở đây đã thấy tôi ở TED, 11 năm trước, và có rất nhiều bàn tán xoay quanh cách thức mà cuộc hội thảo này thay đổi cuộc sống con người ta đối với diễn giả và thính giả, và tôi cũng không phải là một ngoại lệ. TED thực sự bệ phóng cho tôi khám phá cuộc đời mình trong nhiều năm tới. Vào thời điểm đó, những đôi chân tôi mang tới đã là những đột phá lớn trong Y học. Tôi đã có những đôi chân được làm từ sợi carbon lấy ý tưởng từ chân sau của một chú báo cặp chân mà bạn có thể đã thấy trên sân khấu ngày hôm qua Và nhứng đôi chân rất sống động này, chúng được làm toàn bộ bằng silicon
So at the time, it was my opportunity to put a call out to innovators outside the traditional medical prosthetic community to come bring their talent to the science and to the art of building legs. So that we can stop compartmentalizing form, function and aesthetic, and assigning them different values. Well, lucky for me, a lot of people answered that call. And the journey started, funny enough, with a TED conference attendee -- Chee Pearlman, who hopefully is in the audience somewhere today. She was the editor then of a magazine called ID, and she gave me a cover story.
Vậy nên ở thời điểm đó là cơ hội cho tôi để gọi một cú điện thoại cho những nhà phát minh vượt ra khỏi cộng đồng y khoa chân tay giả truyền thông để mang tài năng của họ cho ngành khoa học và nghệ thuật về chế tạo những đôi chân giả. Vậy nên chúng ta có thể dừng việc phân chia hình thái, chức năng và giá trị thẩm mỹ, và cho những đôi chân này những giá trị hoàn toàn khác. Và, thật may mắn làm sao, rất nhiều người trả lời cuộc gọi đó. Và chuyến hành trình bắt đầu, với một thính giả của buổi hội thảo hôm đó-- Chee Pearlman, người có thể đang ngồi đâu đó ngày hôm nay. Cô ấy sau này là biên tập viên của một tạp chí tên là ID, và cô ấy cho tôi lên trang bìa tạp chí này.
This started an incredible journey. Curious encounters were happening to me at the time; I'd been accepting numerous invitations to speak on the design of the cheetah legs around the world. And people would come up to me after the conference, after my talk, men and women. And the conversation would go something like this, "You know Aimee, you're very attractive. You don't look disabled." (Laughter) I thought, "Well, that's amazing, because I don't feel disabled." And it really opened my eyes to this conversation that could be explored, about beauty. What does a beautiful woman have to look like? What is a sexy body? And interestingly, from an identity standpoint, what does it mean to have a disability? I mean, people -- Pamela Anderson has more prosthetic in her body than I do. Nobody calls her disabled. (Laughter)
Đây là sự khởi đầu cho một hành trình không tưởng. Những sự gặp gỡ thú vị xảy ra với tôi vào lúc đó; Tôi cũng đã chấp nhận một số lời mời diễn thuyết, về thiết kế của đôi chân giả khắp nơi trên thế giới. Mọi người đến bên tôi sau cuộc hội thảo, sau cuộc nói chuyện của tôi, đàn ông và phụ nữ. Và cuộc chuyện trò diễn tiến kiểu như, "Chị biết không Aimee, chị thực sự rất hấp dẫn đấy Chị trông thật khỏe mạnh làm sao" (Tiếng cười) Tôi nghĩ" Chà, thật kì lạ, vì tôi cảm thấy mình không hề khuyết tật". Và nó thực sự định hướng tôi tới cuộc nói chuyện hôm nay, để có thể hiểu hơn, về cái đẹp. Một người phụ nữ xinh đẹp trông phải thế nào? Một cơ thể hấp dẫn phải ra sao? Và cũng thú vị không kém, từ quan điểm nhân dạng học "khuyết tật" có thể định nghĩa là gì? Ý tôi là, mọi người-- Pamela Anderson còn có nhiều vết tích thẩm mỹ hơn cả tôi. Chẳng ai gọi cô ta là khiếm khuyết cả. (Tiếng cười)
So this magazine, through the hands of graphic designer Peter Saville, went to fashion designer Alexander McQueen, and photographer Nick Knight, who were also interested in exploring that conversation. So, three months after TED I found myself on a plane to London, doing my first fashion shoot, which resulted in this cover -- "Fashion-able"? Three months after that, I did my first runway show for Alexander McQueen on a pair of hand-carved wooden legs made from solid ash. Nobody knew -- everyone thought they were wooden boots. Actually, I have them on stage with me: grapevines, magnolias -- truly stunning. Poetry matters. Poetry is what elevates the banal and neglected object to a realm of art. It can transform the thing that might have made people fearful into something that invites them to look, and look a little longer, and maybe even understand.
Vậy nên tờ tạp chí này, với sự trợ giúp về đồ họa của Peter Saville cho đến nhà thiết kế thời trang Alexander McQueen và nhiếp ảnh gia Nick Knight, là những người rất hứng thú khi khám cuộc trò chuyện này. Vậy nên 3 tháng sau đã có mặt trên máy bay bay tới London cho buổi chụp hình đầu tiên của mình. kết quả là như các bạn thấy đây-- Hợp thời trang đấy chứ? 3 tháng sau đó, tôi tham gia show trình diễn cho Alexander McQueen trên đôi chân giả làm thủ công từ gỗ của cây tần bì Chẳng ai biết rằng--vì mọi người đều nghĩ đó là một cặp bốt bằng gỗ Tôi vẫn có cặp chân này trên sân khấu hôm nay với tôi: Nho, mộc lan, thực sự rất ấn tượng. Chỉ là vấn đề về thẩm mỹ mà thôi. Thẩm mỹ nâng tầm những vật bình thường và bị bỏ quên đến một chân trời nghệ thuật. Nó có thể biến vật từ thứ khiến con người ta sợ hãi thành thứ thu hút mọi ánh nhìn, và còn quan sát lâu hơn nữa, và thậm chỉ để hiểu ra điều gì đó.
I learned this firsthand with my next adventure. The artist Matthew Barney, in his film opus called the "The Cremaster Cycle." This is where it really hit home for me -- that my legs could be wearable sculpture. And even at this point, I started to move away from the need to replicate human-ness as the only aesthetic ideal. So we made what people lovingly referred to as glass legs even though they're actually optically clear polyurethane, a.k.a. bowling ball material. Heavy! Then we made these legs that are cast in soil with a potato root system growing in them, and beetroots out the top, and a very lovely brass toe. That's a good close-up of that one. Then another character was a half-woman, half-cheetah -- a little homage to my life as an athlete. 14 hours of prosthetic make-up to get into a creature that had articulated paws, claws and a tail that whipped around, like a gecko. (Laughter) And then another pair of legs we collaborated on were these -- look like jellyfish legs, also polyurethane. And the only purpose that these legs can serve, outside the context of the film, is to provoke the senses and ignite the imagination. So whimsy matters.
Tôi học được điều này lần đầu tiên sau hành trình tiếp theo của tôi. Nghệ sĩ Matthew Barney, trong bộ phim của ông với tên gọi "The Cremaster Cycle." Nó thực sự có tác động lớn đến tôi-- rằng đôi chân của tôi có thể là một công trình điêu khắc. Và từ lúc đó, tôi bắt đầu chuyển nhu cầu để trông giống người bình thường mà chỉ có chân giả là thứ lý tưởng duy nhất. Vậy nên chúng tôi tạo ra những cặp chân mà mọi người gọi là chân thủy tinh trong khi thực ra chúng toàn bộ là polyurethane trong suốt. hay là vật liệu làm viên bi bowling. Nặng lắm! Rồi chúng tôi chế tạo những cặp chân đúc từ cát với một bộ rễ khoai tây mọc ở trong, và củ cải đường mọc ở ngoài, và những ngón chân dễ thương màu đồng thau. Đây là hình cận cảnh của đôi chân đó. Rồi sau đó là những nhân vật khác như cô gái nửa người nửa báo-- một chút gợi nhớ lại quãng thời gian là vận động viên của tôi. 14 giờ trang điểm để tạo ra mọt sinh vật có móng vuốt nhân tạo móng và đuôi ve vẩy, y chang con tắc kè vậy. (TIếng cười) Rồi những đôi chân khác chúng tôi kết hợp... trông như xúc tu của loài sứa vậy. Vẫn làm từ polyurethane. Và mục đích duy nhất những đôi chân này có, ngoài bối cảnh trong phim ra, là để kích thích giác quan và thúc đẩy trí tưởng tượng, Một vấn đề thật kì lạ.
Today, I have over a dozen pair of prosthetic legs that various people have made for me, and with them I have different negotiations of the terrain under my feet, and I can change my height -- I have a variable of five different heights. (Laughter) Today, I'm 6'1". And I had these legs made a little over a year ago at Dorset Orthopedic in England and when I brought them home to Manhattan, my first night out on the town, I went to a very fancy party. And a girl was there who has known me for years at my normal 5'8". Her mouth dropped open when she saw me, and she went, "But you're so tall!" And I said, "I know. Isn't it fun?" I mean, it's a little bit like wearing stilts on stilts, but I have an entirely new relationship to door jams that I never expected I would ever have. And I was having fun with it. And she looked at me, and she said, "But, Aimee, that's not fair." (Laughter) (Applause) And the incredible thing was she really meant it. It's not fair that you can change your height, as you want it.
Ngày hôm nay, tôi có hàng tá những đôi chân giả ở đây mà nhiều người khác nhau làm tặng tôi, và tôi linh động khi chọn loại địa hình phù hợp để gắn chúng. Tôi có thể thay đổi chiều cao-- Tôi có hẳn 5 mức chiều cao khác nhau nhé. (Tiếng cười) Hôm nay, tôi cao 6 feet 1. Tôi có đôi chân này hơn 1 năm rồi ở vùng Dorset Orthopaedic thuộc nước Anh và khi tôi mang chúng tới Manhattan, trong buổi tối đầu tiên ở thị trấn, tôi tham gia 1 bữa tiệc rất thú vị. Một cô gái ở đó biết tôi đã lâu là tôi chỉ cao 5 feet 8. Miệng cô ấy há hốc khi thấy tôi, và cô nói " Sao cậu cao vầy " Và tôi đáp lại "Mình biết. Hay không? " Tôi biết nó giống kiểu đi nhiều cái cà kheo chồng lên nhau vậy, nhưng tôi lại có sự tiếp xúc khác với cái cửa ra vào mà tôi chưa từng nghĩ tôi có thể có. Và tôi đang rất vui với nó. Cô gái ấy nhìn tôi, và nói tiếp "Nhưng Aimee, thật là không công bằng chút nào" (Tiếng cười) (Vỗ tay) Và điều thú vị là cô ấy thực sự nghĩ như vậy. Thật là bất công khi bạn có thể thay đổi chiều cao của mình, nếu bạn muốn thế.
And that's when I knew -- that's when I knew that the conversation with society has changed profoundly in this last decade. It is no longer a conversation about overcoming deficiency. It's a conversation about augmentation. It's a conversation about potential. A prosthetic limb doesn't represent the need to replace loss anymore. It can stand as a symbol that the wearer has the power to create whatever it is that they want to create in that space. So people that society once considered to be disabled can now become the architects of their own identities and indeed continue to change those identities by designing their bodies from a place of empowerment. And what is exciting to me so much right now is that by combining cutting-edge technology -- robotics, bionics -- with the age-old poetry, we are moving closer to understanding our collective humanity. I think that if we want to discover the full potential in our humanity, we need to celebrate those heartbreaking strengths and those glorious disabilities that we all have. I think of Shakespeare's Shylock: "If you prick us, do we not bleed, and if you tickle us, do we not laugh?" It is our humanity, and all the potential within it, that makes us beautiful. Thank you. (Applause)
Và khi tôi biết-- và khi tôi biết rằng những cuộc trò chuyện với mọi người đã thay đổi thực sự lớn lao làm sao. trong thập niên cuối cùng này. Đây không phải là một cuộc trò chuyện về việc vượt qua sự khiếm khuyết bản thân Đây là một cuộc trò chuyện về giá trị tăng lên của bản thân. Đây là về tiềm năng mà bạn sở hữu. Một cái chân hay tay giả không hề có nghĩa là bạn cần thay thế những gì đã mất nữa. Nó thực sự mang ý nghĩa của người mang nó. mang sức mạnh để tạo ra tất cả những gì họ muốn trong khoảng không gian này. Vậy thì những người đã từng bị xã hội coi là "tàn tật" bây giờ có thể trở thành kiến trúc sư của chính bản thân họ và thực sự có thể tiếp tục thay đổi bản thân thêm nữa bằng việc thiết kế cơ thể mình từ một vị trí được trao họ trao cho sức mạnh. Và điều thực sự thú vị với tôi vào lúc này là bằng việc kết hợp các công nghệ tân tiến-- robot, sinh học-- với một vốn thẩm mỹ lâu đời, chúng ta đang tiến gần hơn để hiểu cộng đồng của mình. Tôi nghĩ rằng nếu bạn muốn khám phá tiềm năng tối đa trong xã hội của mình chúng ta cần phải liên kết những sức mạnh lớn lao và những khiếm khuyết mà chúng ta đều có. Tôi đang nghĩ đến tác phẩm Shylock của Shakespeare: " Nếu bạn châm chọc tôi, tôi sẽ đau đớn và nếu bạn chọc lét tôi, tôi sẽ cười chứ? " Đấy là cộng đồng của chúng ta với tất cả tiềm năng sẵn có trong đó, nó khiến chúng ta đẹp đẽ hơn. Cảm ơn các bạn (Vỗ tay)