By the end of this year, there'll be nearly a billion people on this planet that actively use social networking sites. The one thing that all of them have in common is that they're going to die. While that might be a somewhat morbid thought, I think it has some really profound implications that are worth exploring.
Đến cuối năm nay, sẽ có gần một tỉ người trên hành tinh này thường xuyên sử dụng các mạng xã hội. Điểm chung của họ đó là họ đều sẽ chết. Đó có thể là một ý nghĩ khá tối tăm, nhưng tôi cho rằng nó có một số ý nghĩa sâu xa đáng để khám phá.
What first got me thinking about this was a blog post authored earlier this year by Derek K. Miller, who was a science and technology journalist who died of cancer. And what Miller did was have his family and friends write a post that went out shortly after he died. Here's what he wrote in starting that out. He said, "Here it is. I'm dead, and this is my last post to my blog. In advance, I asked that once my body finally shut down from the punishments of my cancer, then my family and friends publish this prepared message I wrote -- the first part of the process of turning this from an active website to an archive."
Điều đầu tiên khiến tôi suy nghĩ về chuyện này là một bài viết trên blog vào đầu năm nay của Derek K. Miller, một nhà báo chuyên về khoa học kỹ thuật và đã mất vì ung thư. Miller đã nhờ gia đình và bạn bè viết một bài để đăng lên ngay sau khi anh ta mất. Đây là đoạn anh ấy đã viết mở đầu. Anh ấy viết "Thế đấy. Tôi đã chết và đây là bài viết cuối cùng trên blog của tôi. Trước đó, tôi đã yêu cầu rằng ngay sau khi cơ thể tôi ngưng sống vì căn bệnh ung thư, gia đình và bạn bè tôi sẽ cho đăng mẩu tin nhắn mà tôi đã viết sẵn -- phần mở đầu cho quá trình biến một trang web đang hoạt động thành một kho lưu trữ."
Now, while as a journalist, Miller's archive may have been better written and more carefully curated than most, the fact of the matter is that all of us today are creating an archive that's something completely different than anything that's been created by any previous generation.
Khi còn là một nhà báo, kho lưu trữ của Miller có thể đã được viết ra và quản lý cẩn thận hơn tất cả, điều mấu chốt đó là tất cả chúng ta hiện nay đều tạo ra một kho lưu trữ hoàn toàn khác với mọi thứ mà được tạo ra bởi các thế hệ trước.
Consider a few stats for a moment. Right now there are 48 hours of video being uploaded to YouTube every single minute. There are 200 million Tweets being posted every day. And the average Facebook user is creating 90 pieces of content each month. So when you think about your parents or your grandparents, at best they may have created some photos or home videos, or a diary that lives in a box somewhere. But today we're all creating this incredibly rich digital archive that's going to live in the cloud indefinitely, years after we're gone. And I think that's going to create some incredibly intriguing opportunities for technologists.
Hãy suy ngẫm về một số dữ liệu sau. Ngay hiện tại có 48 giờ video đang được đăng tải lên YouTube mỗi phút. Có 200 triệu Tweets đang được đăng lên mỗi ngày. Và một người dùng Facebook bình thường tạo ra 90 đơn vị nội dung mỗi tháng. Giờ nghĩ về bố mẹ hay ông bà của bạn, nhiều nhất họ có thể làm được vài video quay tại nhà hay một số bức ảnh, hay một cuốn nhật ký đặt trong một cái hộp ở đâu đó. Nhưng hiện nay chúng ta đang tạo ra một kho dữ liệu số đồ sộ mà sẽ tồn tại mãi mãi trong không gian số sau khi ta đã biến mất. Và tôi nghĩ rằng điều này sẽ tạo ra nhiều cơ hội đầy tiềm năng cho các kỹ sư.
Now to be clear, I'm a journalist and not a technologist, so what I'd like to do briefly is paint a picture of what the present and the future are going to look like. Now we're already seeing some services that are designed to let us decide what happens to our online profile and our social media accounts after we die. One of them actually, fittingly enough, found me when I checked into a deli at a restaurant in New York on foursquare.
Để cho rõ ràng, tôi là một nhà báo chứ không phải một nhà kỹ thuật học, vì vậy tôi muốn một cách ngắn gọn khắc họa bức tranh hiện tại và tương lai. Ngay bây giờ chúng ta đã có một số dịch vụ được thiết kế để cho ta quyết định điều gì sẽ xảy ra đối với hồ sơ online và các tài khoản mạng xã hội của bản thân sau khi mình chết. Thật ra một trong số chúng, rất vừa vặn, tìm tới tôi khi tôi đang đăng nhập vào một nhà hàng ở New York bằng ứng dụng Foursquare.
(Recording) Adam Ostrow: Hello. Death: Adam? AO: Yeah. Death: Death can catch you anywhere, anytime, even at the Organic. AO: Who is this? Death: Go to ifidie.net before it's too late.
(Ghi âm) Adam Ostrow: Chào. Tử thần: Adam? AO: Vâng. Tử thần: Cái chết có thể tìm đến người mọi nơi, mọi lúc, ngay cả khi đang ăn. AO: Ai đó? Tử thần: Truy cập ifidie.net trước khi quá muộn.
(Laughter)
(Tiếng cười)
Adam Ostrow: Kind of creepy, right? So what that service does, quite simply, is let you create a message or a video that can be posted to Facebook after you die. Another service right now is called 1,000 Memories. And what this lets you do is create an online tribute to your loved ones, complete with photos and videos and stories that they can post after you die. But what I think comes next is far more interesting.
Adam Ostrow: Khá ghê rợn, đúng không? Dịch vụ này, rất đơn giản, cho phép bạn tạo một tin nhắn hoặc video để đưa lên Facebook sau khi bạn chết. Một dịch vụ khác tên là 1000 Kỷ niệm. Nó cho phép bạn tạo cho người thân một vật tưởng nhớ online, trong đó có ảnh và video và những câu chuyện mà họ có thể đưa lên mạng sau khi bạn qua đời. Nhưng điều tiếp theo còn thú vị hơn.
Now a lot of you are probably familiar with Deb Roy who, back in March, demonstrated how he was able to analyze more than 90,000 hours of home video. I think as machines' ability to understand human language and process vast amounts of data continues to improve, it's going to become possible to analyze an entire life's worth of content -- the Tweets, the photos, the videos, the blog posts -- that we're producing in such massive numbers. And I think as that happens, it's going to become possible for our digital personas to continue to interact in the real world long after we're gone thanks to the vastness of the amount of content we're creating and technology's ability to make sense of it all.
Có lẽ rất nhiều trong số các bạn đã quen thuộc với Deb Roy người mà tháng Ba năm nay đã cho thấy làm cách nào anh ta có thể phân tích hơn 90,000 giờ các video tự quay tại nhà. Tôi nghĩ rằng trong khi khả năng hiểu ngôn ngữ người và xử lý khối lượng dữ liệu lớn của máy móc liên tục được cải thiện, việc phân tích cả một đời người sẽ trở nên khả thi -- Tweets, ảnh, video, bài viết blog -- những thứ chúng ta đang tạo ra với số lượng khổng lồ. Và tôi nghĩ khi điều đó xảy ra, con người số của chúng ta sẽ có thể tiếp tục tương tác với thế giới thực sau khi ta đã mất nhờ vào sự đồ sộ của khối lượng nội dung chúng ta đang tạo ra và khả năng thấu hiểu chúng của công nghệ.
Now we're already starting to see some experiments here. One service called My Next Tweet analyzes your entire Twitter stream, everything you've posted onto Twitter, to make some predictions as to what you might say next. Well right now, as you can see, the results can be somewhat comical. You can imagine what something like this might look like five, 10 or 20 years from now as our technical capabilities improve. Taking it a step further, MIT's media lab is working on robots that can interact more like humans. But what if those robots were able to interact based on the unique characteristics of a specific person based on the hundreds of thousands of pieces of content that person produces in their lifetime?
Chúng ta vừa mới bắt đầu một vài thí nghiệm. Một dịch vụ tên là Tweet Tiếp Theo Của Tôi phân tích toàn bộ tài khoản twitter của bạn, mọi thứ bạn đã đăng lên Twitter, để dự đoán điều gì bạn sẽ nói tiếp theo. Ngay lúc này, các bạn thấy đấy, kết quả có thể còn hơi hài hước. Các bạn có thể tượng tượng một điều như thế này trong 5, 10 hay 20 năm nữa khi mà công nghệ của ta đã được cải thiện. Bước một bước xa hơn, phòng thí nghiệm truyền thông của MIT đang phát triển những robot có khả năng tương tác giống con người hơn. Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu những robot này có thể tương tác theo những tính cách đặc biệt của một người dựa trên hàng trăm nghìn nội dung mà người đó tạo ra lúc còn sống?
Finally, think back to this famous scene from election night 2008 back in the United States, where CNN beamed a live hologram of hip hop artist will.i.am into their studio for an interview with Anderson Cooper. What if we were able to use that same type of technology to beam a representation of our loved ones into our living rooms -- interacting in a very lifelike way based on all the content they created while they were alive? I think that's going to become completely possible as the amount of data we're producing and technology's ability to understand it both expand exponentially. Now in closing, I think what we all need to be thinking about is if we want that to become our reality -- and if so, what it means for a definition of life and everything that comes after it. Thank you very much.
Cuối cùng, hãy xem lại cảnh quay nổi tiếng này từ đêm bầu cử 2008 tại Hoa Kỳ, khi CNN chiếu ảnh ba chiều thực của nghệ sĩ hip hop Will.i.am vào phòng quay của họ cho một cuộc phỏng vấn với Anderson Cooper. Sẽ ra sao nếu chúng ta có thể dùng công nghệ tương tự để chiếu hình ảnh người thân vào phòng khách của ta -- giao tiếp như thật dựa trên những gì họ tạo ra khi còn sống. Tôi nghĩ rằng điều đó hoàn toàn là khả thi bởi khối lượng dữ liệu ta đang sử dụng và khả năng thấu hiểu chúng của công nghệ đều đang tăng lên theo cấp số bội. Để kết thúc, tôi cho rằng chúng ta nên nghĩ về việc liệu ta có muốn điều đó trở thành hiện thực hay không -- và nếu như vậy, điều gì mới là định nghĩa của cuộc sống và những điều tiếp sau đó. Cảm ơn rất nhiều.
(Applause)
(Vỗ tay)