Seven years ago, a student came to me and asked me to invest in his company. He said, "I'm working with three friends, and we're going to try to disrupt an industry by selling stuff online." And I said, "OK, you guys spent the whole summer on this, right?" "No, we all took internships just in case it doesn't work out." "All right, but you're going to go in full time once you graduate." "Not exactly. We've all lined up backup jobs." Six months go by, it's the day before the company launches, and there is still not a functioning website. "You guys realize, the entire company is a website. That's literally all it is." So I obviously declined to invest.
7 năm trước, một sinh viên đến nhờ tôi đầu tư vào công ty của cậu ấy. Cậu nói," Em đang làm việc với ba người bạn, và tụi em định bán hàng qua mạng." Tôi nói,"OK, các cậu đã dành toàn bộ mùa hè cho dự án này nhỉ?" "Không, tụi em đều đi thực tập phòng khi nó không thành công." "Nhưng mấy cậu sẽ dành toàn bộ thời gian một khi tốt nghiệp nhỉ?" "Không hẳn. Tụi em có công việc dự phòng rồi ạ." Sáu tháng sau, 1 ngày trước khi công ty thành lập, và trang web vẫn chưa hoạt động. "Các cậu có nhận thức rằng cả công ty chỉ là 1 cái website không? Nó chỉ có thế." Đương nhiên là tôi từ chối đầu tư.
And they ended up naming the company Warby Parker.
Và họ quyết định đặt tên công ty là Warby Parker.
(Laughter) They sell glasses online. They were recently recognized as the world's most innovative company and valued at over a billion dollars. And now? My wife handles our investments. Why was I so wrong?
(Tiếng cười) Họ bán kính trên mạng. Và gần đây nó được công nhận là công ty sáng tạo nhất thế giới và trị giá hơn 1 tỷ Đô-la. Còn bây giờ? Vợ tôi quản lý việc đầu tư của chúng tôi. Tại sao tôi lại sai lầm đến thế?
To find out, I've been studying people that I come to call "originals." Originals are nonconformists, people who not only have new ideas but take action to champion them. They are people who stand out and speak up. Originals drive creativity and change in the world. They're the people you want to bet on. And they look nothing like I expected. I want to show you today three things I've learned about recognizing originals and becoming a little bit more like them.
Để tìm ra nguyên nhân, tôi đã nghiên cứu những người tôi gọi là "độc đáo." Họ không đi theo hướng truyền thống, đó là những con người không chỉ có ý tưởng mới mà còn hành động để đạt được chúng. Họ là những con người dám nói và làm. Người độc đáo dùng sự sáng tạo để thay đổi thế giới. Họ là người bạn sẽ muốn đặt cược vào. Và trông họ khác xa những gì tôi tưởng tượng. Hôm nay, tôi muốn chỉ cho các bạn 3 điều tôi học được để nhận biết những con người lập dị đó và để trở nên giống họ một chút.
So the first reason that I passed on Warby Parker was they were really slow getting off the ground. Now, you are all intimately familiar with the mind of a procrastinator. Well, I have a confession for you. I'm the opposite. I'm a precrastinator. Yes, that's an actual term. You know that panic you feel a few hours before a big deadline when you haven't done anything yet. I just feel that a few months ahead of time.
Lý do đầu tiên tôi bỏ qua Warby Parker là vì họ khởi nghiệp rất chậm. Bây giờ, các bạn đều cảm thấy quen thuộc với một bộ não trì hoãn. Tôi muốn thú nhận là tôi thì ngược lại. Tôi là một precrastinator (người vội vã). Vâng, có từ đó đấy. Bạn có biết cái sự khủng hoảng trước deadline vài tiếng không khi mà mọi việc chưa đâu vào đâu cả. Tôi cảm nhận được điều đó cả tháng trước hạn chót.
(Laughter)
(Tiếng cười)
So this started early: when I was a kid, I took Nintendo games very seriously. I would wake up at 5am, start playing and not stop until I had mastered them. Eventually it got so out of hand that a local newspaper came and did a story on the dark side of Nintendo, starring me.
Nó đã như vậy từ khi tôi còn nhỏ, tôi chơi game của Nintendo rất nghiêm túc. Thức dậy lúc 5 giờ sáng, bắt đầu chơi không nghỉ đến khi thắng mới thôi. Cuối cùng, mọi việc vượt quá tầm kiểm soát và một tờ báo địa phương đến và viết một câu chuyện về mặt tối của Nintendo, với sự tham gia của tôi.
(Laughter)
(Tiếng cười)
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)
Since then, I have traded hair for teeth.
Kể từ đó, tôi thay đổi đến nỗi hói luôn.
(Laughter)
(Tiếng cười)
But this served me well in college, because I finished my senior thesis four months before the deadline. And I was proud of that, until a few years ago. I had a student named Jihae, who came to me and said, "I have my most creative ideas when I'm procrastinating." And I was like, "That's cute, where are the four papers you owe me?"
Nhưng khi vào đại học thì việc này hóa ra lại tốt cho tôi, vì tôi hoàn thành luận văn 4 tháng trước hạn chót. Và tôi tự hào vì điều đó, cho đến vài năm trước. Tôi có một sinh viên tên Jihae đến và hỏi, "Em có những ý tưởng sáng tạo nhất khi em trì hoãn." Và tôi thì,"Dễ thương đấy, vậy còn 4 tờ giấy em nợ tôi đâu?"
(Laughter)
(Tiếng cười)
No, she was one of our most creative students, and as an organizational psychologist, this is the kind of idea that I test. So I challenged her to get some data. She goes into a bunch of companies. She has people fill out surveys about how often they procrastinate. Then she gets their bosses to rate how creative and innovative they are. And sure enough, the precrastinators like me, who rush in and do everything early are rated as less creative than people who procrastinate moderately. So I want to know what happens to the chronic procrastinators. She was like, "I don't know. They didn't fill out my survey."
Không. cô ấy là một sinh viên rất sáng tạo và với tư cách là một nhà tâm lý học tổ chức, tôi muốn kiểm tra ý tưởng này. Vậy nên tôi yêu cầu cô ấy lấy vài dữ liệu. Cô vào hàng đống công ty và khảo sát mọi người xem họ có thường trì hoãn không. Rồi nhờ sếp họ đánh giá về mức độ sáng tạo. Và tất nhiên, những người vội vã như tôi vội vàng và làm mọi việc nhanh chóng bị đánh giá là kém sáng tạo hơn những người trì hoãn cỡ trung bình. Ròi tôi muốn biết đối với những người trì hoãn lâu dài thì sao. Và cô ấy thì,"Em không biết. Họ không điền vào giấy của em."
(Laughter)
(Tiếng cười)
No, here are our results. You actually do see that the people who wait until the last minute are so busy goofing off that they don't have any new ideas. And on the flip side, the people who race in are in such a frenzy of anxiety that they don't have original thoughts either. There's a sweet spot where originals seem to live. Why is this? Maybe original people just have bad work habits. Maybe procrastinating does not cause creativity.
Không, đây là kết quả của chúng ta. Bạn có thể thấy những người chần chừ đến phút cuối và quá bận rộn trốn tránh nhiệm vụ nên không có ý tưởng mới. Và ngược lại, những người vội vàng lại vì lo lắng đến phát điên lên mà cũng không nghĩ ra được đìều gì mới mẻ. Có một điểm đặc biệt mà những người độc đáo nằm ở đó. Tại sao lại như vậy? Có thể vì những người lập dị đơn giản là có thói quen xấu. Hoặc có thể trì hoãn không sinh ra sáng tạo.
To find out, we designed some experiments. We asked people to generate new business ideas, and then we get independent readers to evaluate how creative and useful they are. And some of them are asked to do the task right away. Others we randomly assign to procrastinate by dangling Minesweeper in front of them for either five or 10 minutes. And sure enough, the moderate procrastinators are 16 percent more creative than the other two groups. Now, Minesweeper is awesome, but it's not the driver of the effect, because if you play the game first before you learn about the task, there's no creativity boost. It's only when you're told that you're going to be working on this problem, and then you start procrastinating, but the task is still active in the back of your mind, that you start to incubate. Procrastination gives you time to consider divergent ideas, to think in nonlinear ways, to make unexpected leaps.
Đề tìm hiểu, chúng tôi thiết kế một vài thử nghiệm. Chúng tôi yêu cầu mọi người đề ra ý tưởng kinh doanh, và sau đó chúng tôi để người khác đánh giá xem chúng sáng tạo và hữu dụng thế nào. Và một số người được yêu cầu thực hiện công việc luôn. Số khác chúng tôi chọn ngẫu nhiên và yêu cầu trì hoãn bằng cho họ chơi trò Dò mìn khoảng 5, 10 phút. Và như dự đoán, những người trì hoãn ở mức trung bình sáng tạo hơn khoảng 16% so với hai nhóm còn lại. Dò mìn tuyệt đấy, nhưng nó không phải là nhân tố chính, vì nếu bạn chơi game trước khi biết về nhiệm vụ, nó không làm tăng tính sáng tạo. Chỉ khi được thông báo rằng bạn phải giải quyết vấn đề này, rồi bạn mới bắt đầu trì hoãn, thì vấn đề đó vẫn nằm trong đầu bạn, và bạn bắt đầu ấp ủ những ý tưởng. Sự trì hoãn cho bạn thời gian để xem xét những ý tưởng, nghĩ theo một hướng khác và có những bước nhảy vọt không tưởng.
So just as we were finishing these experiments, I was starting to write a book about originals, and I thought, "This is the perfect time to teach myself to procrastinate, while writing a chapter on procrastination." So I metaprocrastinated, and like any self-respecting precrastinator, I woke up early the next morning and I made a to-do list with steps on how to procrastinate.
Khi chúng tôi hoàn thành những thử nghiệm này, và tôi dự định viết một quyển sách về người độc đáo, tôi nghĩ, 'Có lẽ đây chính là lúc để mình dạy bản thân cách trì hoãn, trong khi viết một chương về sự trì hoãn," Thế là tôi bắt đầu và như bất cứ một precrastinator nào khác, tôi dậy sớm vào sáng hôm sau và lập một danh sách với những bước để trở nên trì hoãn.
(Laughter)
(Tiếng cười)
And then I worked diligently toward my goal of not making progress toward my goal. I started writing the procrastination chapter, and one day -- I was halfway through -- I literally put it away in mid-sentence for months. It was agony. But when I came back to it, I had all sorts of new ideas. As Aaron Sorkin put it, "You call it procrastinating. I call it thinking." And along the way I discovered that a lot of great originals in history were procrastinators. Take Leonardo da Vinci. He toiled on and off for 16 years on the Mona Lisa. He felt like a failure. He wrote as much in his journal. But some of the diversions he took in optics transformed the way that he modeled light and made him into a much better painter. What about Martin Luther King, Jr.? The night before the biggest speech of his life, the March on Washington, he was up past 3am, rewriting it. He's sitting in the audience waiting for his turn to go onstage, and he is still scribbling notes and crossing out lines. When he gets onstage, 11 minutes in, he leaves his prepared remarks to utter four words that changed the course of history: "I have a dream." That was not in the script. By delaying the task of finalizing the speech until the very last minute, he left himself open to the widest range of possible ideas. And because the text wasn't set in stone, he had freedom to improvise.
Và rồi tôi làm việc một cách siêng năng hướng về mục tiêu sẽ không tiến triển như kế hoạch đã đề ra. Tôi bắt đầu viết chương về sự trì hoãn, và một ngày, khi tôi được nửa đường, tôi bỏ dở những gì đang viết hàng tháng trời. Thật đau khổ. Nhưng khi quay lại, tôi có hàng tá ý tưởng mới. Như Aaron Sorkin đã nói, "Bạn gọi nó là trì hoãn, tôi gọi nó là suy nghĩ," Tôi cũng tìm hiểu được có rất nhiều những người sáng tạo trong lịch sử hay trì hoãn. Lấy Leonardo da Vinci làm ví dụ. Ông ấy vẽ tới vẽ lui suốt 16 năm bức Mona Lisa. Ông ấy thấy như kẻ thất bại. Ông đã viết nhiều trong nhật kí. Nhưng sự đa dạng trong cách ông chuyển góc nhìn đã thay đổi cái cách ông chỉnh ánh sáng và khiến ông thành một họa sĩ tài năng. Vậy còn Martin Luther King, Jr? Đêm trước bài phát biểu quan trọng nhất đời ông, vào tháng 3 ở Washington, ông ta thức đến 3 giờ sáng, viết lại. Đứng trong cánh gà đợi đến lượt lên sân khấu, ông ấy vẫn ghi chú và gạch bỏ. Khi lên bục, trong 11 phút, ông bỏ hết mọi thứ đã chuẩn bị để hô lên chỉ 5 từ mà đã thay đổi cả một dòng lịch sử " Tôi có một ước mơ." Câu đó không có trong bản thảo. Bằng cách trì hoãn việc hoàn thành bài phát biểu đến tận phút cuối, ông ấy đã để bản thân tiếp nhận một lượng lớn ý tưởng. Và vì đoạn văn không bị đóng khung, ông ấy có quyền được cải thiện nó.
Procrastinating is a vice when it comes to productivity, but it can be a virtue for creativity. What you see with a lot of great originals is that they are quick to start but they're slow to finish. And this is what I missed with Warby Parker. When they were dragging their heels for six months, I looked at them and said, "You know, a lot of other companies are starting to sell glasses online." They missed the first-mover advantage. But what I didn't realize was they were spending all that time trying to figure out how to get people to be comfortable ordering glasses online. And it turns out the first-mover advantage is mostly a myth. Look at a classic study of over 50 product categories, comparing the first movers who created the market with the improvers who introduced something different and better. What you see is that the first movers had a failure rate of 47 percent, compared with only 8 percent for the improvers. Look at Facebook, waiting to build a social network until after Myspace and Friendster. Look at Google, waiting for years after Altavista and Yahoo. It's much easier to improve on somebody else's idea than it is to create something new from scratch. So the lesson I learned is that to be original you don't have to be first. You just have to be different and better.
Trì hoãn có thể không hoàn hảo khi xét về năng suất, nhưng đó là một nhân tố của sự sáng tạo. Những gì bạn thấy ở người độc đáo là họ bắt đầu nhanh nhưng kết thúc chậm. Và đây là thứ tôi đã bỏ lỡ ở Warby Parker. Khi họ chần chừ suốt 6 tháng, tôi nhìn và bảo, "Này, nhiều công ty đang bắt đầu bán kính qua mạng rồi đấy." Họ bỏ lỡ cơ hội của kẻ nhanh chân. Nhưng cái tôi không nhận ra là họ dành tất cả thời gian đó tìm cách để làm mọi người cảm thấy an tâm khi đặt kính qua mạng. Và hóa ra thuận lợi của kẻ nhanh chân chỉ là truyền thuyết. Nhìn vào nghiên cứu kinh điển về 50 thành phần sản xuất, so sánh những kẻ nhanh chân tạo ra thị trường với những công ty đi sau giới thiệu các sản phẩm khác và tốt hơn. Bạn có thể thấy là những công ty khởi đầu có tỉ lệ thất bại là 47%, con số đó chỉ là 8% đối với những người đi sau. Nhìn vào Facebook, chờ đợi để xây dựng mạng xã hội sau Myspace và Friendster. Nhìn vào Google, đợi hàng năm sau Altavista và Yahoo. Nâng cấp ý tưởng của người khác thì dễ hơn so với phải tạo một thứ gì đó mới ngay từ đầu. Nên bài học tôi rút ra được là để độc đáo không cần là người đầu tiên. Chỉ cần khác biệt và tốt hơn là được.
But that wasn't the only reason I passed on Warby Parker. They were also full of doubts. They had backup plans lined up, and that made me doubt that they had the courage to be original, because I expected that originals would look something like this.
Nhưng đó không phải là lý do duy nhất tôi bỏ qua Warby Parker. Họ không có sự chắc chắn. Họ có những kế hoạch dự phòng, và điều đó làm tôi nghi ngờ liệu họ có đủ can đảm để trở nên khác biệt, bởi vì tôi mong chờ những người độc đáo phải trông như thế này cơ.
(Laughter)
Tôi không biết nói sao, nhưng tôi là kiểu làm lớn đấy.
Now, on the surface, a lot of original people look confident, but behind the scenes, they feel the same fear and doubt that the rest of us do. They just manage it differently. Let me show you: this is a depiction of how the creative process works for most of us.
Bây giờ, nhìn ngoài mặt, nhiều người độc đáo trông rất tự tin, nhưng thật ra, họ cũng có chung nỗi sợ và sự nghi ngờ giống chúng ta. Chỉ khác ở cách họ đối mặt với nó. Để tôi cho các bạn xem: quá trình sáng tạo diễn ra thế nào với chúng ta.
(Laughter)
Tuyệt vời => Thật là khó nhằn => Khốn thật => Mình tệ thật => Sẽ ổn thôi => Thật tuyệt vời
Now, in my research, I discovered there are two different kinds of doubt. There's self-doubt and idea doubt. Self-doubt is paralyzing. It leads you to freeze. But idea doubt is energizing. It motivates you to test, to experiment, to refine, just like MLK did. And so the key to being original is just a simple thing of avoiding the leap from step three to step four. Instead of saying, "I'm crap," you say, "The first few drafts are always crap, and I'm just not there yet." So how do you get there? Well, there's a clue, it turns out, in the Internet browser that you use. We can predict your job performance and your commitment just by knowing what web browser you use. Now, some of you are not going to like the results of this study --
Trong nghiên cứu của mình, tôi phát hiện ra có 2 loại nghi ngờ. Tự nghi ngờ và nghi ngờ ý tưởng. Tự nghi ngờ rất mệt mỏi Nó làm não bạn bị tê liệt. Nhưng nghi ngờ ý tưởng thì rất tốt. Nó khuyến khích bạn thử nghiệm, kiểm tra, chọn lọc, giống như MLK. Vậy chìa khóa để trở nên độc đáo rất đơn giản, chỉ là tránh đi từ bước ba sang bước bốn. Thay vì nói, "Mình tệ thật," bạn nói, "Những cái đầu tiên luôn tệ hại, và mình chỉ chưa đạt đến đó thôi." Vậy làm sao để đạt được nó? Có một gợi ý, trong trình duyệt Internet bạn sử dụng. Có thể dự đoán khả năng làm việc và độ quyết tâm của bạn nếu chúng tôi biết bạn sử dụng trình duyệt nào Sẽ có vài người ở đây không thích kết quả của nghiên cứu này --
(Laughter)
(Tiếng cười)
But there is good evidence that Firefox and Chrome users significantly outperform Internet Explorer and Safari users. Yes.
Có bằng chứng rằng người sử dụng Firefox và Chrome làm việc tốt hơn những người sử dụng Internet Explorer và Safari. Vâng.
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)
They also stay in their jobs 15 percent longer, by the way. Why? It's not a technical advantage. The four browser groups on average have similar typing speed and they also have similar levels of computer knowledge. It's about how you got the browser. Because if you use Internet Explorer or Safari, those came preinstalled on your computer, and you accepted the default option that was handed to you. If you wanted Firefox or Chrome, you had to doubt the default and ask, is there a different option out there, and then be a little resourceful and download a new browser. So people hear about this study and they're like, "Great, if I want to get better at my job, I just need to upgrade my browser?"
Họ cũng giữ được công việc lâu hơn 15%. Tại sao? Không phải vì tiến bộ khoa học. Bốn nhóm người sử dụng trình duyệt như nhau ở tốc độ gõ trung bình cũng như trình độ hiểu biết về máy tính. Cái đáng nói là cách bạn cài đặt trình duyệt. Bởi vì nếu bạn sử dụng Internet Explorer hay Safari, chúng được cài sẵn trong máy bạn, và bạn chấp nhận những cài đặt mặc định được giao cho bạn. Nếu bạn muốn Firefox hay Chrome, bạn phải nghi ngờ mặc định và hỏi, có còn lựa chọn nào khác không, và cần một chút khéo léo để download trình duyệt mới. Mọi người đọc nghiên cứu này và họ thì, "Tuyệt, nếu tôi muốn làm việc tốt hơn, tôi chỉ cần nâng cấp trình duyệt?"
(Laughter)
(Tiếng cười)
No, it's about being the kind of person who takes the initiative to doubt the default and look for a better option. And if you do that well, you will open yourself up to the opposite of déjà vu. There's a name for it. It's called vuja de.
Không, muốn vậy thì phải là người chủ động nghi ngờ những cái mặc định và tìm kiếm giải pháp tốt hơn. Nếu bạn làm được điều đó, bạn sẽ mở rộng bản thân đến phần ngược lại của deja vu. Có tên cho nó đấy. Là vuja de.
(Laughter)
(Tiếng cười)
Vuja de is when you look at something you've seen many times before and all of a sudden see it with fresh eyes. It's a screenwriter who looks at a movie script that can't get the green light for more than half a century. In every past version, the main character has been an evil queen. But Jennifer Lee starts to question whether that makes sense. She rewrites the first act, reinvents the villain as a tortured hero and Frozen becomes the most successful animated movie ever. So there's a simple message from this story. When you feel doubt, don't let it go.
Vuja de là khi bạn nhìn thứ bạn đã nhìn hàng nghìn lần rồi và đột nhiên bạn nhìn nó với một con mắt hoàn toàn mới. Có một biên kịch, cô ấy có một kịch bản đã qua hơn nửa thế kỷ nhưng chưa được chuyển thể thành phim. Trong các phiên bản cũ, nhân vật chính luôn là một nữ hoàng độc ác. Nhưng Jennifer Lee tự hỏi liệu điều đó có hợp lý. Cô ấy viết lại cảnh đầu, giới thiệu kẻ ác như một anh hùng đau khổ và Frozen trở thành bộ phim hoạt hình thành công nhất. Có một lời nhắn từ câu chuyện này. Khi bạn cảm thấy nghi ngờ, đừng để nó đi.
(Laughter)
(Tiếng cười)
What about fear? Originals feel fear, too. They're afraid of failing, but what sets them apart from the rest of us is that they're even more afraid of failing to try. They know you can fail by starting a business that goes bankrupt or by failing to start a business at all. They know that in the long run, our biggest regrets are not our actions but our inactions. The things we wish we could redo, if you look at the science, are the chances not taken.
Vậy còn nỗi sợ? Người độc đáo cũng sợ chứ. Họ sợ vấp ngã, nhưng cái làm họ khác biệt so với chúng ta là họ còn sợ không thử điều gì đó hơn. Họ biết bạn có thể thất bại khi bị phá sản hay vấp ngã khi tự mở một doanh nghiệp. Họ biết rằng về lâu dài, hối hận lớn nhất không phải về những việc đã làm mà là những việc đã không làm, Những thứ chúng ta ước được làm lại, về mặt khoa học, là những cơ hội không được nắm lấy.
Elon Musk told me recently, he didn't expect Tesla to succeed. He was sure the first few SpaceX launches would fail to make it to orbit, let alone get back, but it was too important not to try. And for so many of us, when we have an important idea, we don't bother to try. But I have some good news for you. You are not going to get judged on your bad ideas. A lot of people think they will. If you look across industries and ask people about their biggest idea, their most important suggestion, 85 percent of them stayed silent instead of speaking up. They were afraid of embarrassing themselves, of looking stupid. But guess what? Originals have lots and lots of bad ideas, tons of them, in fact. Take the guy who invented this. Do you care that he came up with a talking doll so creepy that it scared not only kids but adults, too? No. You celebrate Thomas Edison for pioneering the light bulb.
Elon Musk đã nói với tôi, ông ấy không hy vọng Tesla thành công. Ông chắc rằng những lần phóng SpaceX đầu tiên sẽ không thể đi vào quỹ đạo, nói gì đến việc quay trở lại, nhưng nó quá quan trọng, không thể không thử Đối với chúng ta, khi ta có một ý tưởng quan trọng, chúng ta không dám thử. Nhưng tôi có tin tốt cho bạn đây. Bạn sẽ không bị đánh giá vì ý tưởng tệ. Nhiều người nghĩ như thế. Nếu bạn nhìn vào các nền công nghiệp và hỏi mọi người về ý tưởng lớn nhất, quan trọng nhất đời họ, 85% giữ im lặng, không dám nói. Họ sợ tự làm bản thân xấu hổ vì ngu ngốc. Nhưng đoán xem nào? Những người độc đáo có rất nhiều ý tưởng tệ, hàng tấn đấy. Hãy xem người chế tạo cái này. Bạn có tin rằng ông ấy lên ý với một con búp bê biết nói kinh dị đến nỗi dọa cả trẻ em lẫn người lớn không? Không. Bạn hoan hô Thomas Edison vì đi tiên phong về bóng đèn.
(Laughter)
(Tiếng cười)
If you look across fields, the greatest originals are the ones who fail the most, because they're the ones who try the most. Take classical composers, the best of the best. Why do some of them get more pages in encyclopedias than others and also have their compositions rerecorded more times? One of the best predictors is the sheer volume of compositions that they generate. The more output you churn out, the more variety you get and the better your chances of stumbling on something truly original. Even the three icons of classical music -- Bach, Beethoven, Mozart -- had to generate hundreds and hundreds of compositions to come up with a much smaller number of masterpieces. Now, you may be wondering, how did this guy become great without doing a whole lot? I don't know how Wagner pulled that off. But for most of us, if we want to be more original, we have to generate more ideas.
Nếu bạn nhìn vào các lĩnh vực, những người độc đáo là những người vấp ngã nhiều nhất, bởi vì họ thử nhiều nhất. Hãy nhìn các nhà soạn nhạc cổ điển, những người giỏi nhất . Tại sao trong bách khoa toàn thư, họ được viết về nhiều hơn và những bản nhạc của họ được ghi lại nhiều hơn? Có người đoán là vì âm lượng tuyệt đối của bản nhạc họ soạn ra Năng suất làm càng cao, ta càng thu lại được sự đa dạng và cơ hội tìm thấy thứ gì đó thật sự độc đáo cũng lớn hơn. Kể cả 3 biểu tượng của làng nhạc cổ điển Bach, Beethoven, Mozart đã phải viết hàng trăm bản nhạc để có thể soạn ra được một số ít tuyệt tác nghệ thuật. Lúc này, bạn có thể thắc mắc, làm sao người này trở nên tuyệt vời mà không cần thử nhiều? Tôi không biết Wagner làm thế nào. Nhưng đối với đa số chúng ta, nếu muốn trở nên độc đáo, chúng ta phải nghĩ ra nhiều ý tưởng.
The Warby Parker founders, when they were trying to name their company, they needed something sophisticated, unique, with no negative associations to build a retail brand, and they tested over 2,000 possibilities before they finally put together Warby and Parker. So if you put all this together, what you see is that originals are not that different from the rest of us. They feel fear and doubt. They procrastinate. They have bad ideas. And sometimes, it's not in spite of those qualities but because of them that they succeed.
Những người sáng lập Warby Parker, khi họ tìm tên cho công ty, họ cần một cái tên phức tạp, độc, không có ý nghĩa tiêu cực để xây dựng một thương hiệu, họ thử hơn 2000 khả năng trước khi kết hợp chúng lại thành Warby và Parker. Tóm lại, bạn có thể thấy rằng những người độc đáo họ không khác chúng ta như tưởng tượng. Họ cũng biết sợ và nghi ngờ. Họ trì hoãn. Họ có những ý tưởng tệ. Và đôi khi, không phải vì những điều đó mà vì chính bản thân họ mà họ đã thành công.
So when you see those things, don't make the same mistake I did. Don't write them off. And when that's you, don't count yourself out either. Know that being quick to start but slow to finish can boost your creativity, that you can motivate yourself by doubting your ideas and embracing the fear of failing to try, and that you need a lot of bad ideas in order to get a few good ones.
Vậy khi bạn gặp tình huống như tôi, đừng lặp lại sai lầm. Đừng bỏ qua chúng. Và cũng đừng bỏ qua chính bạn. Nhớ rằng bắt đầu nhanh nhưng kết thúc chậm có thể làm tăng khả năng sáng tạo, và bạn có thể thúc đẩy bản thân bằng cách nghi ngờ và ôm lấy nỗi sợ thất bại, và rằng bạn cần cả tấn ý tưởng tệ hại để lấy ra được vài cái tốt.
Look, being original is not easy, but I have no doubt about this: it's the best way to improve the world around us.
Để trở nên độc đáo không dễ, nhưng tôi nghi ngờ về điều này: đó là cách tối ưu nhất để làm thế giới trở nên tiến bộ hơn.
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)