I was a Marine with 1/1 Weapons Company, 81's platoon, out in Camp Pendleton, California. Oorah!
Tôi là lính thủy đánh bộ của Đại đội Vũ khí 1/1 thuộc trung đội 81 đóng ở Camp Pendleton, California. Oorah!
Audience: Oorah!
Khán giả: Oorah!
(Laughter)
(Tiếng cười)
I joined a few months after September 11, feeling like I think most people in the country did at the time, filled with a sense of patriotism and retribution and the desire to do something -- that, coupled with that fact that I wasn't doing anything. I was 17, just graduated from high school that past summer, living in the back room of my parents' house paying rent, in the small town I was raised in in Northern Indiana, called Mishawaka. I can spell that later for people who are interested --
Tôi nhập ngũ một vài tháng sau vụ 11/9, và cảm thấy giống như tất cả mọi người vào thời điểm ấy, tràn đầy lòng yêu nước, sự căm hờn và ước muốn làm một điều gì đó và thực tế là lúc đó tôi chẳng có việc gì để làm cả. Tôi chỉ mới 17, vừa tôt nghiệp cấp 3 vào mùa hè trước đó, sống ở căn phòng phía sau căn nhà của bố mẹ tôi trong một thị trấn nhỏ nơi tôi lớn lên ở phía bắc Indiana gọi là Mishawaka Tôi có thể đánh vần từ đó cho ai có hứng thú nghe
(Laughter)
(Tiếng cười)
Mishawaka is many good things but cultural hub of the world it is not, so my only exposure to theater and film was limited to the plays I did in high school and Blockbuster Video, may she rest in peace.
Mishawaka có rất nhiều điều hay ho nhưng không phải là một trung tâm văn hóa bởi vậy tiếp xúc của tôi với phim ảnh giới hạn trong những vở kịch tôi đóng hồi cấp 3 và các hiệu Phim Bom Tấn, mong cô ấy yên nghỉ
(Laughter)
(Tiếng cười)
I was serious enough about acting that I auditioned for Juilliard when I was a senior in high school, didn't get in, determined college wasn't for me and applied nowhere else, which was a genius move. I also did that Hail Mary LA acting odyssey that I always heard stories about, of actors moving to LA with, like, seven dollars and finding work and successful careers. I got as far as Amarillo, Texas, before my car broke down. I spent all my money repairing it, finally made it to Santa Monica -- not even LA -- stayed for 48 hours wandering the beach, basically, got in my car, drove home, thus ending my acting career, so --
Tôi nghiêm túc về diễn xuất tới mức tôi đã tham gia thử giọng cho Julliard hồi học lớp 12 rồi bị đánh trượt, không muốn học lên tiếp, tôi không nộp đơn vào đâu cả, đó là lựa chọn sáng suốt. Tôi cũng thất bại khi thử trải nghiệm nghề diễn ở LA như tôi thường được nghe, về những diễn viên tới LA, chỉ với 7 đô la tìm kiếm công việc và sự thành công. Tôi đã đi tới tận Amarillo, Texas trước khi xe của tôi bị hỏng. Tôi dùng hết số tiền tôi có để sửa nó cuối cùng tới được Santa Monica còn chưa tới LA ở lại đó 48 giờ, chỉ lang thang trên bãi biển quay trở lại xe, về nhà. kết thúc sự nghiệp diễn xuất.
(Laughter)
(Tiếng cười)
Seventeen, Mishawaka ... parents' house, paying rent, selling vacuums ... telemarketing, cutting grass at the local 4-H fairgrounds. This was my world going into September, 2001.
17 tuổi, Mishawaka ... nhà của bố mẹ, trả tiền thuê nhà, bán máy hút bụi ... bán hàng qua điện thoại, cắt cỏ quanh khu hội chợ 4-H. đó là thế giới của tôi cho đến tháng 9, 2001.
So after the 11th, and feeling an overwhelming sense of duty, and just being pissed off in general -- at myself, my parents, the government; not having confidence, not having a respectable job, my shitty mini-fridge that I just drove to California and back -- I joined the Marine Corps and loved it. I loved being a Marine. It's one of the things I'm most proud of having done in my life. Firing weapons was cool, driving and detonating expensive things was great. But I found I loved the Marine Corps the most for the thing I was looking for the least when I joined, which was the people: these weird dudes -- a motley crew of characters from a cross section of the United States -- that on the surface I had nothing in common with. And over time, all the political and personal bravado that led me to the military dissolved, and for me, the Marine Corps became synonymous with my friends.
Sau ngày 11 đó, tôi cảm thấy tràn đầy ý thức về nghĩa vụ, và cảm thấy bực bội nói chung với bản thân với cha mẹ, chính phủ; không có sự tự tin, không công việc đáng tôn trọng với cái xe nhỏ xíu cà tàng mà tôi lái đến California rồi trở về Tôi gia nhập và thích là một lính thủy đánh bộ. Đó là một trong những điều tự hào nhất trong cuộc đời tôi. Sử dụng vũ khí rất hay, cảm giác lái và kích nổ những thứ đắt đỏ rất tuyệt. nhưng tôi nhận ra điều làm tôi yêu thích nhất điều mà tôi ít trông đợi nhất khi gia nhập chính là con người những gã cực dị - một đám đủ loại tính cách hỗn tạp từ khắp nơi trên đất Mỹ trên bề nổi thì tôi chẳng có gì chung cả. Và theo thời gian, những sự bất cần chính trị và cá nhân đưa tôi đến với quân đội đều tan biến, và với tôi, quân đội đồng nghĩa với bạn bè
And then, a few years into my service and months away from deploying to Iraq, I dislocated my sternum in a mountain-biking accident, and had to be medically separated. Those never in the military may find this hard to understand, but being told I wasn't getting deployed to Iraq or Afghanistan was very devastating for me. I have a very clear image of leaving the base hospital on a stretcher and my entire platoon is waiting outside to see if I was OK.
Và sau đó, khi phục vụ được một vài năm vài tháng trước khi được điều tới Iraq, Tôi bị trật khớp xương ức trong một tai nạn xe đạp leo núi và bị chăm sóc y tế cách ly. Những người không ở trong quân đội sẽ cảm thấy khó hiểu, nhưng không được điều động tới Iraq hoặc Afghanistan làm cõi lòng tôi tan nát. Tôi nhớ rất rõ ràng việc mình rời khỏi bệnh viện trên một cái cáng và toàn bộ tiểu đội đợi ở bên ngoài để chắc chắn rằng tôi ổn
And then, suddenly, I was a civilian again. I knew I wanted to give acting another shot, because -- again, this is me -- I thought all civilian problems are small compared to the military. I mean, what can you really bitch about now, you know? "It's hot. Someone should turn on the air conditioner." "This coffee line is too long." I was a Marine, I knew how to survive. I'd go to New York and become an actor. If things didn't work out, I'd live in Central Park and dumpster-dive behind Panera Bread.
Sau đó, đột nhiên tôi trở thành dân thường lần nữa. Tôi biết tôi muốn thử diễn xuất lần nữa, bởi vì - đây là ý kiến cá nhân tôi - Tôi nghĩ vấn đề của dân thường thì quá nhỏ so với quân đội. ý tôi là bạn có thể than phiền gì nữa chứ? "Trời nóng quá. Ai đó nên bật điều hòa lên đi chứ." "Xếp hàng mua cafe thật quá lâu." Tôi từng là thủy quân. Tôi biết cách tồn tại Tôi sẽ đến NY để trở thành diễn vên Nếu không suôn sẻ, Tôi sẽ sống ở công viên và ăn rác qua ngày sau tiệm Panera Bread
(Laughter)
Tôi lại thử giọng cho Julliard và lần này tôi may mắn được vào
I re-auditioned for Juilliard and this time I was lucky, I got in. But I was surprised by how complex the transition was from military to civilian. And I was relatively healthy; I can't imagine going through that process on top of a mental or physical injury. But regardless, it was difficult. In part, because I was in acting school -- I couldn't justify going to voice and speech class, throwing imaginary balls of energy at the back of the room, doing acting exercises where I gave birth to myself --
Nhưng tôi bị bất ngờ bởi sự phức tạp khi chuyển đổi từ quân đội qua đời thường Và tôi khá là khỏe mạnh; Tôi không nghĩ mình thích ứng được với thay đổi với tổn thương thể chất và tinh thần Nhưng dù sao, điều đó vẫn rất khó. Một phần vì tôi học trường diễn xuất -- tôi không thể biện minh cho việc tới lớp ngữ âm và ngôn luận, ném quả bóng năng lượng tưởng tượng về phía cuối lớp,
(Laughter)
tập diễn để tìm lại chính mình -- (Tiếng cười)
while my friends were serving without me overseas. But also, because I didn't know how to apply the things I learned in the military to a civilian context. I mean that both practically and emotionally. Practically, I had to get a job. And I was an Infantry Marine, where you're shooting machine guns and firing mortars. There's not a lot of places you can put those skills in the civilian world.
khi bạn bè đang phục vụ quân đội ở nước ngoài không có tôi những cũng có thể vì tôi không biết làm sao để áp dụng những điều tôi học trong quân ngũ vào cuộc sống. Ý tôi là về cả mặt thực tế lẫn tình cảm. Thực tế, tôi phải có việc làm. Và tôi là một lính thủy đánh bộ. quen với việc bắn súng tự động và súng cối Không có nhiều chỗ trên thế giới để áp dụng những kĩ năng này vào.
(Laughter)
Về mặt tinh thần, tôi vật lộn tìm ý nghĩa cuộc sống.
Emotionally, I struggled to find meaning. In the military, everything has meaning. Everything you do is either steeped in tradition or has a practical purpose. You can't smoke in the field because you don't want to give away your position. You don't touch your face -- you have to maintain a personal level of health and hygiene. You face this way when "Colors" plays, out of respect for people who went before you. Walk this way, talk this way because of this. Your uniform is maintained to the inch. How diligently you followed those rules spoke volumes about the kind of Marine you were. Your rank said something about your history and the respect you had earned.
Trong quân đội, mọi thứ đều có ý nghĩa. Mọi việc bạn làm hoặc ngập trong truyền thống hoặc có ý nghĩa thiết thực Bạn không thể hút thuốc vì bạn không muốn làm lộ vị trí của mình. Bạn không chạm vào mặt vì bạn phải duy trì một mức độ sức khỏe và vệ sinh cá nhân. Nhìn thẳng khi "Colors" vang lên, thể hiện sự tôn trọng với người đi trước. Đi thế này, nói thế này cũng vì như vậy. Đồng phục của bạn được giữ đến từng cm. Bạn tuân thủ những quy tắc đó ra sao thể hiện bạn là loại Lính thủy nào Thứ hạng của bạn cho thấy thành tích và sự tôn trọng bạn dành được.
In the civilian world there's no rank. Here you're just another body, and I felt like I constantly had to prove my worth all over again. And the respect civilians were giving me while I was in uniform didn't exist when I was out of it. There didn't seem to be a ... a sense of community, whereas in the military, I felt this sense of community. How often in the civilian world are you put in a life-or-death situation with your closest friends and they constantly demonstrate that they're not going to abandon you? And meanwhile, at acting school ...
Đời thường thì không có thứ hạng. Ở đây bạn chỉ là một thân thể, tôi thấy phải liên tục chứng minh bản thân lần nữa. Và sự tôn trọng người ta dành cho tôi khi còn mặc quân phục không tồn tại khi tôi không mặc nó Tôi không cảm nhận được ... một ý thức cộng đồng nào, trong khi ở quân đội, tôi cảm nhận được dạng ý thức này. Có bao nhiêu lần trong cuộc đời bạn rơi vào cảnh cận kề cái chết cùng với bạn mình và họ liên tục chứng minh rằng họ sẽ không bỏ rơi bạn. Trong khi đó, tại trường học diễn xuất...
(Laughter)
(Tiếng cười)
I was really, for the first time, discovering playwrights and characters and plays that had nothing to do with the military, but were somehow describing my military experience in a way that before to me was indescribable. And I felt myself becoming less aggressive as I was able to put words to feelings for the first time and realizing what a valuable tool that was.
Lần đầu tiên, tôi thật sự, nhận ra là các nhà viết kịch nhân vật và vở kịch không liên quan gì tới quân đội, nhưng lại mô tả được kinh nghiệm quân ngũ của tôi bằng một cách mà trước đây tôi không thể diễn tả được. Và tôi cảm thấy bản thân trở nên bớt hung hăng vì lần đầu tiên tôi có khả năng diễn đạt cảm xúc bằng ngôn từ và nhận ra nó giá trị như thế nào.
And when I was reflecting on my time in the military, I wasn't first thinking on the stereotypical drills and discipline and pain of it; but rather, the small, intimate human moments, moments of great feeling: friends going AWOL because they missed their families, friends getting divorced, grieving together, celebrating together, all within the backdrop of the military. I saw my friends battling these circumstances, and I watched the anxiety it produced in them and me, not being able to express our feelings about it.
Và khi tôi nhớ lại thời gian mình ở quân ngũ, tôi không nghĩ ngay về các cuộc diễn tập, về sự kỉ luật hay sự đau đớn; mà là những khoảnh khắc đầy tình người, những xúc cảm tuyệt vời: bạn bè nghỉ không phép vì họ nhớ gia đình, bạn bè ly dị, cùng nhau buồn đau, cùng nhau chúc mừng, tất cả đều trong bối cảnh của quân đội. Tôi thấy bạn bè vật lộn trong những hoàn cảnh đó và tôi thấy những lo âu hiện lên trong họ và tôi, không thể diễn tả cảm giác của chúng tôi về điều đó.
The military and theater communities are actually very similar. You have a group of people trying to accomplish a mission greater than themselves; it's not about you. You have a role, you have to know your role within that team. Every team has a leader or director; sometimes they're smart, sometimes they're not. You're forced to be intimate with complete strangers in a short amount of time; the self-discipline, the self-maintenance. I thought, how great would it be to create a space that combined these two seemingly dissimilar communities, that brought entertainment to a group of people that, considering their occupation, could handle something a bit more thought-provoking than the typical mandatory-fun events that I remember being "volun-told" to go to in the military --
Quân đội và sân khấu thật ra rất giống nhau. Bạn thấy một nhóm người cố gắng hoàn thành một nhiệm vụ lớn lao hơn bản thân họ; không phải vì bạn. Bạn có một vai trò, bạn phải biết vai trò của mình trong đội. Mỗi đội đều có một thủ lĩnh hay đạo diễn; đôi khi họ rất thông mình, đôi khi thì không. Bạn buộc phải trở nên thân thiết với người xa lạ trong một thời gian ngắn; kỉ luật cá nhân, tự chăm sóc bản thân mình Tôi nghĩ, tuyệt làm sao khi tạo ra một không gian kết hợp hai thế giới tưởng chừng khác nhau này, mang tới sự hứng thú cho một nhóm người mà, nếu nhắc tới nghề của họ, có thể suy nghĩ nhiều hơn về một vấn đề hơn là những sự kiện phải-vui mà tôi nhớ bị bắt tham dự hồi ở quân ngũ
(Laughter)
(Tiếng cười)
all well-intended but slightly offensive events, like "Win a Date with a San Diego Chargers Cheerleader," where you answer a question about pop culture, and if you get it right you win a date, which was a chaperoned walk around the parade deck with this already married, pregnant cheerleader --
những sự kiện đều có ý tốt nhưng hơi phản cảm, như "Một buổi hẹn hò với hoạt náo viên San Diego Chargers bạn trả lời một câu hỏi về văn hóa pop, và nếu trả lời đúng bạn có một buổi hẹn là một buổi đi dạo có hộ tống ở boong diễn hành với một hoạt náo viên đã có chồng và đang có bầu --
(Laughter)
(Tiếng cười)
Nothing against cheerleaders, I love cheerleaders. The point is more, how great would it be to have theater presented through characters that were accessible without being condescending. So we started this nonprofit called Arts in the Armed Forces, where we tried to do that, tried to join these two seemingly dissimilar communities. We pick a play or select monologues from contemporary American plays that are diverse in age and race like a military audience is, grab a group of incredible theater-trained actors, arm them with incredible material, keep production value as minimal as possible -- no sets, no costumes, no lights, just reading it -- to throw all the emphasis on the language and to show that theater can be created at any setting.
Tôi không có ý gì cả, tôi thích hoạt náo viên. Vấn đề là, sẽ thật tuyệt nếu sân khấu được trình bày qua các nhân vật dễ liên tưởng mà không tỏ ra coi thường. Nên chúng tôi lập nhóm phi lợi nhuận Nghệ thuật trong Quân đội trong nỗ lực của chúng tôi, cố gắng kết nối hai cộng đồng tưởng chừng khác biệt này. Chúng tôi chọn vở kịch hay đoạn thoại từ kịch Mỹ đương đại đa dạng trong độ tuổi và sắc tộc như chính khán giả trong quân ngũ, lấy một nhóm diễn viên kịch tài năng, trang bị cho họ những lời thoại ý nghĩa giữ giá trị sản xuất thấp nhất có thể -- không màn, không trang phục, không ánh sáng, chỉ lời thoại -- nhấn mạnh tất cả vào ngôn ngữ và chứng minh sân khấu
It's a powerful thing,
có thể được dàn dựng ở bất cứ đâu.
getting in a room with complete strangers and reminding ourselves of our humanity, and that self-expression is just as valuable a tool as a rifle on your shoulder. And for an organization like the military, that prides itself on having acronyms for acronyms, you can get lost in the sauce when it comes to explaining a collective experience. And I can think of no better community to arm with a new means of self-expression than those protecting our country.
Nó thực sự có sức mạnh, khi bước vào căn phòng toàn người lạ và tự nhắc bản thân về tình người trong ta và khả năng thể hiện bản thân cũng có giá trị như khẩu súng trên vai vậy. Và với một tổ chức như quân đội, tự hào vì có từ viết tắt cho từ viết tắt, bạn có thể hoàn toàn bối rối nếu phải diễn tả một trải nghiệm của mình. Và tôi nghĩ không tập thể nào tốt hơn nên được trang bị khả năng diễn tả cảm xúc như tập thể đang bảo vệ tổ quốc này.
We've gone all over the United States and the world, from Walter Reed in Bethesda, Maryland, to Camp Pendleton, to Camp Arifjan in Kuwait, to USAG Bavaria, on- and off-Broadway theaters in New York. And for the performing artists we bring, it's a window into a culture they otherwise would not have had exposure to. And for the military, it's the exact same.
Chúng tôi đi khắp nước Mỹ và thế giới từ Walter Reed ở Bethesda, Maryland, tới trại Pendleton, tới trại Arifjan ở Kuwait, tới USAG Bavaria, quay lại Broadway ở New York nhiều lần. Và với những nghệ sỹ chúng tôi mang theo, đó là cửa sổ nhìn ra nền văn hóa mà họ không cách nào tiếp cận được. Và với quân đội cũng y như vậy.
And in doing this for the past six years, I'm always reminded that acting is many things. It's a craft, it's a political act, it's a business, it's -- whatever adjective is most applicable to you. But it's also a service. I didn't get to finish mine, so whenever I get to be of service to this ultimate service industry, the military, for me, again -- there's not many things better than that.
Và trong sáu năm vừa qua, Tôi luôn nhớ rằng diễn xuất là rất nhiều thứ. Là một nghề, là hành động chính trị là kinh doanh, là -- bất cứ tính từ nào bạn thấy thích hợp nhất Nhưng nó cũng là một nghĩa vụ. Tôi đã không hoàn thành được, vì thế nên mỗi khi được phục vụ ngành dịch vụ tối cao này, là quân đội, đối với tôi, một lần nữa -- không có gì tuyệt hơn điều này cả.
Thank you.
Xin cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)
We're going to be doing a piece from Marco Ramirez, called "I am not Batman." An incredible actor and good friend of mine, Jesse Perez, is going to be reading, and Matt Johnson, who I just met a couple hours ago. They're doing it together for the first time, so we'll see how it goes.
Chúng tôi sẽ diễn một cảnh của Marco Ramirez, mang tên "Ta không phải Người Dơi." Một diễn viên xuất chúng và là bạn tốt của tôi, Jesse Perez, sẽ đọc lời thoại, và Matt Johnson, tôi mới gặp cách đây vài giờ. Họ sẽ diễn cùng nhau lần đầu tiên, và ta sẽ coi nó đi tới đâu
Jesse Perez and Matt Johnson.
Jesse Perez và Matt Johnson.
(Applause)
(Vỗ tay)
Jesse Perez: It's the middle of the night and the sky is glowing like mad, radioactive red. And if you squint, you can maybe see the moon through a thick layer of cigarette smoke and airplane exhaust that covers the whole city, like a mosquito net that won't let the angels in.
JP: Giờ là giữa đêm bầu trời đỏ rực một màu phóng xạ. Và nếu nheo mắt, bạn có thể thấy mặt trăng qua lớp khói thuốc và khí thải máy bay bao trùm toàn thành phố, như cái mùng ngăn lối đi của các thiên thần
(Drum beat)
(Tiếng trống)
And if you look up high enough, you can see me standing on the edge of an 87-story building. And up there, a place for gargoyles and broken clock towers that have stayed still and dead for maybe like 100 years, up there is me.
Và nếu bạn nhìn đủ cao, bạn sẽ thấy tôi đang đứng trên rìa của tòa nhà 87 tầng. Và trên đó, nơi của các tượng đá và những tháp đồng hồ đã hỏng chúng nằm yên và đã chết cả trăm năm nay rồi, trên đó có tôi.
(Beat)
(Tiếng trống)
And I'm frickin' Batman.
Và tôi là Người Dơi chính hiệu.
(Beat)
(Tiếng trống)
And I gots Batmobiles and batarangs and frickin' bat caves, like, for real. And all it takes is a broom closet or a back room or a fire escape, and Danny's hand-me-down jeans are gone. And my navy blue polo shirt, the one that looks kinda good on me but has that hole on it near the butt from when it got snagged on the chain-link fence behind Arturo's but it isn't even a big deal because I tuck that part in and it's, like, all good. That blue polo shirt -- it's gone, too! And I get like, like ... transformational.
Tôi có xe Dơi và boomerang Dơi và hang dơi thật xịn, thật đấy. Chỉ cần là nơi để chổi căn phòng phía sau hay lối thoát hiểm , và quần jeans cũ Danny cho tôi sẽ biến mất. Và áo phông có cổ màu navy của tôi, cái áo tôi mặc khá đẹp nhưng bị lủng ở gần mông khi bị vướng vào hàng rào kẽm gai sau nhà Arturo nhưng không vấn đề gì vì tôi cho áo trong quần rồi và mọi thứ quá ổn thôi. Cái áo xanh đó -- cũng biến mất luôn! Và tôi như là, là ... biến đổi hoàn toàn.
(Beat)
(Tiếng trống)
And nobody pulls out a belt and whips Batman for talkin' back.
Không ai rút dây lưng và quất
(Beat)
người Dơi vì nói hỗn cả.
(Tiếng trống)
Or for not talkin' back.
Hay vì không nói hỗn.
And nobody calls Batman simple or stupid or skinny. And nobody fires Batman's brother from the Eastern Taxi Company 'cause they was making cutbacks, neither. 'Cause they got nothing but respect. And not like afraid-respect, just, like, respect-respect.
Và không ai gọi Người Dơi là đần hay ngu hay gầy còm nhom cả. Và không ai đuổi việc em trai người Dơi ở Công ty Taxi Phía Đông khi họ cắt giảm chi phí cả. Bởi họ không có gì ngoài sự tôn trọng. Và không phải tôn trọng vì sợ, mà là tôn trọng thực sự ấy.
(Laughter)
(Tiếng cười)
'Cause nobody's afraid of you. 'Cause Batman doesn't mean nobody no harm.
Bởi không ai sợ bạn cả. Người Dơi không làm hại ai cả.
(Beat)
(Tiếng trống)
Ever. (Double beat)
Không bao giờ.
'Cause all Batman really wants to do is save people
(Nhịp trống đôi)
and maybe pay abuela's bills one day and die happy. And maybe get, like, mad-famous for real.
Bởi người Dơi chỉ muốn cứu giúp mọi người thôi và trả hóa đơn giúp bà ngoại và ra đi trong hạnh phúc Và cuối cùng trở nên siêu nổi tiếng.
(Laughter)
(Tiếng cười)
Oh -- and kill the Joker.
Oh-- và giết Joker nữa.
(Drum roll)
(Trống rền)
Tonight, like most nights, I'm all alone. And I'm watchin' and I'm waitin' like a eagle or like a -- no, yeah, like a eagle.
Đêm nay, như mọi đêm, tôi một mình. Và tôi trông xem rồi tôi chờ đợi như một con đại bàng hoặc như là -- không, như đại bàng ấy.
(Laughter)
(Tiếng cười)
And my cape is flapping in the wind cause it's frickin' long and my pointy ears are on, and that mask that covers like half my face is on, too, and I got, like, bulletproof stuff all in my chest so no one can hurt me. And nobody -- nobody! -- is gonna come between Batman ... and justice.
Áo choàng tôi phấp phới trong gió vì nó dài quá dài và đôi tai nhọn vểnh lên, và mặt nạ che nửa mặt tôi nữa, và tôi có đồ chống đạn trên ngực để không ai làm đau tôi được. Và không ai -- không ai! -- ngăn cản người Dơi ... thực thi công lý cả.
(Drums) (Laughter)
(Trống) (Tiếng cười)
From where I am, I can hear everything.
Từ chỗ tôi đứng, tôi có thể nghe được tất cả.
(Silence)
(Im lặng)
Somewhere in the city, there's a old lady picking Styrofoam leftovers up out of a trash can and she's putting a piece of sesame chicken someone spit out into her own mouth. And somewhere there's a doctor with a wack haircut in a black lab coat trying to find a cure for the diseases that are gonna make us all extinct for real one day. And somewhere there's a man, a man in a janitor's uniform, stumbling home drunk and dizzy after spending half his paycheck on 40-ounce bottles of twist-off beer, and the other half on a four-hour visit to some lady's house on a street where the lights have all been shot out by people who'd rather do what they do in this city in the dark. And half a block away from janitor man, there's a group of good-for-nothings who don't know no better, waiting for janitor man with rusted bicycle chains and imitation Louisville Sluggers, and if they don't find a cent on him, which they won't, they'll just pound at him till the muscles in their arms start burning, till there's no more teeth to crack out.
Đâu đó trong thành phố, một cụ già đang nhặt những hộp xốp trong thùng rác lên và cho một miếng gà sốt mè ai đó nhổ ra vào miệng của mình. Và đâu có một bác sĩ có quả đầu dở tệ mặc áo choàng màu đen cố tìm cách chữa một căn bệnh mà sẽ khiến chúng ta tuyệt chủng vào một ngày nào đó. Và đâu đó một người đàn ông, chú mặc đồ lao công, loạng choạng về nhà khi say xỉn sau khi tiêu nửa tháng lương vào một chai bia hơn một lít giá cắt cổ và nửa còn lại vào 4 tiếng ở nhà một cô nàng nào đó mà đèn đường khu đó bị bắn bể hết rồi bởi những người thích làm việc trong bóng tối. Cách chú lao công nửa dãy nhà, một nhóm cô hồn không biết làm gì, ngoài đợi chú lao công với cái xích xe đạp rỉ sét nhìn mặt giống Louisville Sluggers, và nếu chúng thấy chú không có xu nào mà chắc chắn là vậy, chúng sẽ tẩn chú tới khi tay chúng đau, tới khi chú không còn răng ăn cháo nữa.
But they don't count on me. They don't count on no Dark Knight, with a stomach full of grocery-store brand macaroni and cheese and cut-up Vienna sausages.
Nhưng chúng quên mất còn tôi. Chúng chẳng quan tâm Kị sỹ bóng đêm, với một bụng đầy mì ống phô mai từ cửa hàng thực phẩm và xúc xích Vienna cắt nhỏ.
(Laughter)
(Tiếng cười)
'Cause they'd rather believe I don't exist.
Bởi chúng thà tin rằng tôi không tồn tại.
And from 87 stories up, I can hear one of the good-for-nothings say, "Gimme the cash!" -- real fast like that, just, "Gimme me the fuckin' cash!" And I see janitor man mumble something in drunk language and turn pale, and from 87 stories up, I can hear his stomach trying to hurl its way out his Dickies.
Từ tầng 87, tôi nghe một tên cô hồn nói, "Xì tiền ra đây!" -- nói nhanh vậy đó, "Đưa chỗ tiền chết tiệt đó đây!" Tôi thấy chú lao công lẩm bẩm trong cơn say và người trắng nhợt, và từ tầng thứ 87 tôi nghe tiếng dạ dày chú
So I swoop down, like, mad-fast
như muốn trào ngược ra
and I'm like darkness, I'm like, "Swoosh!" And I throw a batarang at the one naked lightbulb.
Tôi nhào xuống, nhanh như cắt giống như là bóng đêm, như là, "Vút!" Và tôi ném phi tiêu Dơi
(Cymbal)
vào một bóng đèn đường.
(Tiếng chũm chọe)
And they're all like, "Whoa, muthafucker! Who just turned out the lights?"
Và tụi nó ồ lên, "Trời, mẹ kiếp! Đứa nào vừa tắt đèn thế?"
(Laughter)
(Tiếng cười)
"What's that over there?" "What?"
"Cái gì thế kia?" "Cái gì chứ?"
"Gimme me what you got, old man!"
"Có giỏi thì ra đây lão kia!"
"Did anybody hear that?" "Hear what? There ain't nothing. No, really -- there ain't no bat!"
"Nghe thấy gì không?" "Nghe gì? Làm gì có gì. Không có mà -- chẳng có con dơi nào đâu!"
But then ... one out of the three good-for-nothings gets it to the head -- pow!
Nhưng rồi ... một thằng cô hồn ăn ngay một cú vào đầu -- bụp!
And number two swings blindly into the dark cape before him, but before his fist hits anything, I grab a trash can lid and -- right in the gut! And number one comes back with the jump kick, but I know judo karate, too, so I'm like --
Thằng thứ hai đấm bừa vào cái áo choàng đen trước mặt nó, nhưng trước khi nó kịp đấm trúng, tôi nắm lấy nắp thùng rác và -- trúng giữa ngay bụng nó! Thằng đầu tiên quay lại nhảy lên và đá, nhưng tôi cũng biết judo karate nữa, nên tôi --
(Drums)
(Tiếng trống)
Twice!
Hai lần!
(Drums)
(Tiếng trống)
(Laughter)
(Tiếng cười)
(Drums)
(Tiếng trống)
But before I can do any more damage, suddenly we all hear a "click-click." And suddenly everything gets quiet. And the one good-for-nothing left standing grips a handgun and aims it straight up, like he's holding Jesus hostage, like he's threatening maybe to blow a hole in the moon. And the good-for-nothing who got it to the head, who tried to jump-kick me, and the other good-for-nothing who got it in the gut, is both scrambling back away from the dark figure before 'em. And the drunk man, the janitor man, is huddled in a corner, praying to Saint Anthony 'cause that's the only one he could remember.
Nhưng trước khi tôi kịp làm gì, tất cả đều nghe tiếng "click-click." Và đột nhiên mọi thứ chìm vào yên lặng. Thằng cô hồn còn lại đang đứng trong tay nó khẩu súng đang chĩa thẳng lên, như đang nắm giữ con tin của Chúa như đang đe dọa bắn thủng mặt trăng một lỗ. Đứa cô hồn bị đánh vào đầu, đứa mà cố đá tôi, và đứa còn lại ăn một cú vào bụng đó, đều lẩn tránh dạt ra khỏi bóng người trước mặt chúng. Và kẻ đang say, chú lao công ấy, đã lủi vào một góc, và cầu khấn Thánh Anthony vì chú ta chỉ nhớ có ông ấy mà thôi.
(Double beat) And there's me: eyes glowing white, cape blowing softly in the wind.
(Nhịp trống đôi) Và còn tôi: đôi mắt trắng lóe lên, áo choàng nhẹ bay trong gió.
(Beat) Bulletproof chest heaving, my heart beating right through it in a Morse code for: "Fuck with me just once come on just try."
(Nhịp điệu) Lồng ngực đã chống đạn thở gấp, tim tôi đập như đang đánh mã Morse: "Gây sự với tao một lần thôi mau lên nào thử đi."
And the one good-for-nothing left standing, the one with the handgun -- yeah, he laughs. And he lowers his arm. And he points it at me and gives the moon a break. And he aims it right between my pointy ears, like goal posts and he's special teams. And janitor man is still calling Saint Anthony, but he ain't pickin' up. And for a second, it seems like ... maybe I'm gonna lose.
Và thằng cô hồn đang đứng đó, thằng đang cầm súng -- nó cười. Và nó hạ thấp tay xuống. Chĩa súng vào tôi và tha cho mặt trăng. Nó nhắm ngay giữa đôi tai nhọn của tôi, như mục tiêu và nó là lính đặc nhiệm. Và chú lao công thì vẫn cầu nguyện Thánh Anthony, nhưng không được đáp lại. Và chỉ trong một giây, dường như ... tôi có thể thua.
Nah!
Không đời nào!
(Drums)
(Tiếng trống)
Shoot! Shoot! Fwa-ka-ka!
Pằng! Pằng! Ka ka!
"Don't kill me, man!"
"Đừng giết tôi!"
Snap! Wrist crack! Neck! Slash!
Gãy! Trật cổ tay! Cổ! Chém!
Skin meets acid: "Ahhhhhhh!"
Da gặp acid: "Ahhhhhhh!"
And he's on the floor and I'm standing over him and I got the gun in my hands now and I hate guns, I hate holding 'em 'cause I'm Batman. And, asterisk: Batman don't like guns 'cause his parents got iced by guns a long time ago. But for just a second, my eyes glow white, and I hold this thing for I could speak to the good-for-nothing in a language he maybe understands. Click-click!
Tên cô hồn nằm sõng soài còn tôi đứng trên nó và tay tôi giờ đang cầm súng tôi ghét súng, ghét phải cầm súng vì tôi là người Dơi. Và, dấu hoa thị: Người Dơi không thích súng bởi ba mẹ anh bị giết bởi súng đã lâu rồi. Nhưng chỉ trong tích tắc, đôi mắt tôi sáng lên, và tôi đang cầm thứ này tôi có thể nói với thằng cô hồn bằng một ngôn ngữ hắn hiểu. Click-click!
(Beat)
(Nhịp điệu)
And the good-for-nothings become good-for-disappearing into whatever toxic waste, chemical sludge shithole they crawled out of. And it's just me and janitor man. And I pick him up, and I wipe sweat and cheap perfume off his forehead. And he begs me not to hurt him and I grab him tight by his janitor-man shirt collar, and I pull him to my face and he's taller than me but the cape helps, so he listens when I look him straight in the eyes. And I say two words to him: "Go home."
Và tên cô hồn này sẽ bốc hơi ngay biến về nơi khỉ ho cò gáy chết tiệt nào mà từ đó chúng bò ra. Giờ chỉ còn tôi và chú lao công. Tôi nâng chú ấy dậy, lau khô mồ hôi và nước hoa rẻ tiền khỏi trán chú. Chú ta van xin tôi đừng đánh và tôi nắm cổ áo chú thật chặt, kéo sát mặt chú ấy gần lại chú cao hơn nhưng áo choàng đã giúp tôi, nên chú lắng nghe khi tôi nhìn thẳng vào mắt chú. Và tôi nói hai từ: "Về đi."
And he does, checking behind his shoulder every 10 feet. And I swoosh from building to building on his way there 'cause I know where he lives. And I watch his hands tremble as he pulls out his key chain and opens the door to his building. And I'm back in bed before he even walks in through the front door.
Và chú ấy đi về, cứ vài ba mét lại ngoảnh lại. Tôi bay nhảy từ chỗ này qua chỗ kia trên con đường đó bởi tôi biết nơi chú sống. Tôi thấy chú run rẩy lấy chùm chìa khóa ra và mở cửa vào tòa nhà. Tôi quay trở lại giường trước khi chú kịp bước qua cửa chính.
And I hear him turn on the faucet and pour himself a glass of warm tap water. And he puts the glass back in the sink. And I hear his footsteps. And they get slower as they get to my room. And he creaks my door open, like, mad-slow. And he takes a step in, which he never does.
Tôi nghe chú vặn mở vòi nước tự rót cho mình một ly nước ấm. Để chiếc ly lại vào bồn rửa. Và tôi nghe tiếng bước chân. Bước chân chậm dần khi vào tới phòng của tôi Và chú mở cửa phòng chậm, cực kì chậm. Và chú bước vào, chú chưa làm vậy bao giờ.
(Beat) And he's staring off into nowhere, his face, the color of sidewalks in summer. And I act like I'm just waking up and I say, "Ah, what's up, Pop?" And janitor man says nothing to me. But I see in the dark, I see his arms go limp and his head turns back, like, towards me. And he lifts it for I can see his face, for I could see his eyes. And his cheeks is drippin', but not with sweat. And he just stands there breathing, like he remembers my eyes glowing white, like he remembers my bulletproof chest, like he remembers he's my pop. And for a long time I don't say nothin'. And he turns around, hand on the doorknob. And he ain't looking my way, but I hear him mumble two words to me: "I'm sorry."
(Nhịp trống) Rồi chú nhìn xa xăm, da mặt chú có màu của vỉa hè trong nắng. Và tôi làm bộ mới thức dậy và tôi nói, "Có chuyện gì vậy Bố?" Chú lao công không nói gì với tôi. Nhưng tôi thấy, cánh tay chú mềm đi và chú quay đầu lại phía tôi. Để tôi nhìn thấy khuôn mặt chú, thấy đôi mắt chú. Nước chảy trên gò má chú, nhưng không phải mồ hôi. Và chú đứng đó thở đều, như nhớ lại đôi mắt lóe trắng của tôi, nhớ lại áo giáp chống đạn của tôi, và nhớ lại chú là bố tôi. Lâu thật lâu tôi không nói gì cả. Và chú quay đi, đặt tay lên núm cửa. Chú không nhìn về phía tôi, nhưng tôi nghe chú lẩm nhẩm hai từ: "Xin lỗi."
And I lean over, and I open my window just a crack. If you look up high enough, you could see me. And from where I am --
Tôi nhoài người ra, mở cửa sổ một khe nhỏ xíu. Nếu bạn nhìn đủ cao, bạn sẽ thấy tôi. Và từ chỗ tôi đứng --
(Cymbals)
(Tiếng chũm chọe)
I could hear everything.
Tôi có thể nghe thấy mọi thứ.
(Applause)
(Vỗ tay)
Thank you.
Xin cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)