So a friend of mine who's a political scientist, he told me several months ago exactly what this month would be like. He said, you know, there's this fiscal cliff coming, it's going to come at the beginning of 2013. Both parties absolutely need to resolve it, but neither party wants to be seen as the first to resolve it. Neither party has any incentive to solve it a second before it's due, so he said, December, you're just going to see lots of angry negotiations, negotiations breaking apart, reports of phone calls that aren't going well, people saying nothing's happening at all, and then sometime around Christmas or New Year's, we're going to hear, "Okay, they resolved everything." He told me that a few months ago. He said he's 98 percent positive they're going to resolve it, and I got an email from him today saying, all right, we're basically on track, but now I'm 80 percent positive that they're going to resolve it.
Một người bạn của tôi là một nhà nghiên cứu về chính trị anh ta đã kể với tôi một vài tháng trước một cách chắc chắn rằng trong tháng này mọi việc sẽ diễn ra như vậy. Anh ấy nói, bạn biết đấy, bờ vực ngân sách đang được triển khai, nó sẽ có hiệu lực kể từ thời điểm bắt đầu năm 2013 Cả hai đảng Dân chủ và Cộng hòa chắc chắn cần phải giải quyết vấn đề này, nhưng không đảng nào muốn được nhìn nhận là bên đầu tiên giải quyết nó. Không ai có bất cứ động lực để giải quyết vấn đề trước khi nó xảy ra do đó anh ta đã nói rằng, vào tháng mười hai, chúng ta sẽ thấy rất nhiều những cuộc đàm phán trong giận dữ, những cuộc đàm phán phải dừng lại khi chưa đạt được thỏa thuận cuối cùng những thông tin về những cuộc điện thoại nói rằng mọi việc đang không diễn ra suôn sẻ, mọi người nói không có gì đang xảy ra cả, và sau đó vào một lúc nào đó Giáng sinh hay Năm mới, chúng ta sẽ nghe nói " Được rồi. Chính phủ đã giải quyết ổn thỏa mọi thứ." Anh ta nói với tôi rằng, chỉ một vài tháng trước đây thôi. Anh ấy hy vọng và tin tưởng tới 98% rằng chính phủ sẽ tìm ra giải pháp, và tôi đã nhận được email từ anh ấy ngày hôm nay nói về điều đó, sẽ ổn thôi, chúng ta cơ bản đã đi đúng hướng, nhưng hiện tại tôi chỉ có 80% hy vọng rằng họ sẽ giải quyết vấn đề này.
And it made me think. I love studying these moments in American history when there was this frenzy of partisan anger, that the economy was on the verge of total collapse.
Và điều này đã khiến tôi phải suy nghĩ. Tôi thích nghiên cứu những thời điểm như thế này trong lịch sử nước Mỹ khi mà có những cuộc tranh cãi của các đảng phái như thế này, khi mà nền kinh tế đã trên bờ vực của sự sụp đổ hoàn toàn.
The most famous early battle was Alexander Hamilton and Thomas Jefferson over what the dollar would be and how it would be backed up, with Alexander Hamilton saying, "We need a central bank, the First Bank of the United States, or else the dollar will have no value. This economy won't work," and Thomas Jefferson saying, "The people won't trust that. They just fought off a king. They're not going to accept some central authority." This battle defined the first 150 years of the U.S. economy, and at every moment, different partisans saying, "Oh my God, the economy's about to collapse," and the rest of us just going about, spending our bucks on whatever it is we wanted to buy.
Nổi tiếng nhất trước đây là cuộc chiến giữa Alexander Hamilton và Thomas Jefferson về vấn đề đồng đô la sẽ như thế nào và làm sao để nó được hoàn lại, theo Alexander Hamilton, " Chúng ta cần một ngân hàng trung ương, Ngân hàng đầu tiên của Hợp chúng quốc Hoa Kỳ, nếu không đồng đô la sẽ trở nên vô giá trị. Nền kinh tế này sẽ không hoạt động, nhưng Thomas Jefferson đã nói, " Người dân sẽ không tin vào điều đó. Họ đã đẩy lui một ông vua. Người dân sẽ không chấp nhận quyền lực trung ương. Cuộc chiến này xác định 150 năm đầu tiên của nền kinh tế Mỹ và ở bất cứ thời điểm nào, khi mà đảng viên các đảng phái khác nhau đã nói, " Lạy Chúa, nền kinh tế có lẽ sẽ sụp đổ," thì những người còn lại trong số chúng ta sẽ chọn một cách khác, sử dụng tiền của chúng ta cho bất cứ thứ gì chúng ta muốn mua.
To give you a quick primer on where we are, a quick refresher on where we are. So the fiscal cliff, I was told that that's too partisan a thing to say, although I can't remember which party it's supporting or attacking. People say we should call it the fiscal slope, or we should call it an austerity crisis, but then other people say, no, that's even more partisan. So I just call it the self-imposed, self-destructive arbitrary deadline about resolving an inevitable problem. And this is what the inevitable problem looks like. So this is a projection of U.S. debt as a percentage of our overall economy, of GDP. The light blue dotted line represents the Congressional Budget Office's best guess of what will happen if Congress really doesn't do anything, and as you can see, sometime around 2027, we reach Greek levels of debt, somewhere around 130 percent of GDP, which tells you that some time in the next 20 years, if Congress does absolutely nothing, we're going to hit a moment where the world's investors, the world's bond buyers, are going to say, "We don't trust America anymore. We're not going to lend them any money, except at really high interest rates." And at that moment our economy collapses. But remember, Greece is there today. We're there in 20 years. We have lots and lots of time to avoid that crisis, and the fiscal cliff was just one more attempt at trying to force the two sides to resolve the crisis.
Để cung cấp cho các bạn những hướng dẫn cơ bản về vấn đề chúng ta đang gặp phải, cần một sự nhắc lại củng cố về tình hình của chúng ta hiện nay. Và bờ cực ngân sách, tôi đã được kể lại rằng điều đó thật sự mang tính chất đảng phái, mặc dù tôi không nhớ đảng nào ủng hộ hay phản đối vấn đề này. Mọi người nói chúng ta nên gọi nó là dốc tài khóa, hoặc là một cuộc khủng hoảng khi người dân không có nhiều tiền cho tiêu dùng trong điều kiện nền kinh tế gặp nhiều khó khăn, nhưng những người khác lại nói " Không, điều đó thậm chí còn mang tính chất đảng phái hơn". Do vậy tôi gọi nó là thời hạn tự định tự phá bỏ để giải quyết một vấn đề không thể tránh khỏi. Và đây chính là hình dung về vấn đề không thể tránh này. Đây là dự báo về khoản nợ của chính phủ Mỹ như tỷ lệ phần trăm của tổng thể nền kinh tế chung, của GDP. Đường nét đứt màu xanh sáng tượng trưng cho sự phỏng đoán tốt nhất của Văn phòng ngân sách Quốc hội về những điều sẽ xảy ra nếu Quốc hội không có động thái tích cực về vấn đề này, và như bạn có thể thấy, đến một lúc nào đó vào năm 2027, chúng ta sẽ đạt tới ngưỡng nợ của Hy Lạp, xấp xỉ 130% GDP, điều đó cho thấy rằng trong 20 năm tới, nếu Quốc hội hoàn toàn không có bất cứ hành động nào, chúng ta sẽ chạm đến thời điểm mà các nhà đầu tư thế giới, những người đầu tư cho trái phiếu, họ sẽ nói, " Chúng tôi sẽ không tin nước Mỹ nữa. Chúng tôi sẽ không cho họ vay tiền, trừ khi lãi suất chúng tôi nhận được thật cao." Và cũng ở chính thời điểm đó, nền kinh tế của chúng ta sụp đổ. Nhưng hãy nhớ, Hy Lạp ở trong tình trạng đó ngày hôm nay, còn chúng ta là trong 20 năm tới. Chúng ta có nhiều và rất nhiều thời gian để có thể tránh được cơn khủng hoảng đó, và bờ vực ngân sách là nỗ lực thêm một lần nữa để có thể buộc hai đảng phải giải quyết cơn khủng hoảng này.
Here's another way to look at exactly the same problem. The dark blue line is how much the government spends. The light blue line is how much the government gets in. And as you can see, for most of recent history, except for a brief period, we have consistently spent more than we take in. Thus the national debt. But as you can also see, projected going forward, the gap widens a bit and raises a bit, and this graph is only through 2021. It gets really, really ugly out towards 2030.
Đây là một cách khác để nhìn nhận một cách chính xác về vấn đề. Đường kẻ xanh mờ này là chi tiêu chính phủ. Còn đường kẻ xanh sáng hơn là thu nhập. Và như bạn có thể thấy, trong phần lớn những năm gần đây, ngoại trừ trong ngắn hạn, chúng ta luôn tiêu dùng nhiều hơn thu nhập. Đó là nguyên nhân của những khoản nợ quốc gia. Nhưng cũng cần phải thấy rằng, dự kiến trong tương lai, thâm hụt ngân sách sẽ rộng hơn và gia tăng một chút, và đồ thị này chỉ được dự báo đến năm 2021. Tình hình có xu hướng trở nên ngày càng tồi tệ hơn khi tới năm 2030.
And this graph sort of sums up what the problem is. The Democrats, they say, well, this isn't a big deal. We can just raise taxes a bit and close that gap, especially if we raise taxes on the rich. The Republicans say, hey, no, no, we've got a better idea. Why don't we lower both lines? Why don't we lower government spending and lower government taxes, and then we'll be on an even more favorable long-term deficit trajectory? And behind this powerful disagreement between how to close that gap, there's the worst kind of cynical party politics, the worst kind of insider baseball, lobbying, all of that stuff, but there's also this powerfully interesting, respectful disagreement between two fundamentally different economic philosophies.
Và đồ thị trên đã cho chúng ta một cái nhìn tổng thể về vấn đề. Đảng Dân Chủ đã nói " Thôi nào, đây không phải là một vấn đề quá lớn. Chúng ta có thể tăng thuế một chút và giảm thiểu sự thâm hụt ngân sách đó, đặc biệt là tăng thuế đối với người có thu nhập cao." Đảng Cộng Hòa nói " Này, không, không, chúng tôi có một ý tưởng hay hơn về vấn đề này. Tại sao chúng ta không giảm cả hai? Tại sao không cắt giảm chi tiêu chính phủ và cả thuế nữa, và sau đó chúng ta sẽ đi vào quỹ đạo thâm hụt ngân sách có lợi hơn trong dài hạn? Và đằng sau sự bất đồng sâu sắc giữa làm thế nào để làm thu hẹp khoảng cách đó, là sự tồi tệ nhất của các đảng phái chính trị khi họ chỉ quan tâm tới lợi ích tự thân, là sự xấu xa nhất của việc sử dụng tiểu xảo, vận động hành lang, tất cả những thứ đó, nhưng đồng thời cũng là sự bất đồng đặc biệt thú vị, đáng tôn trọng giữa hai trường phái kinh tế khác nhau về cơ bản.
And I like to think, when I picture how Republicans see the economy, what I picture is just some amazingly well-engineered machine, some perfect machine. Unfortunately, I picture it made in Germany or Japan, but this amazing machine that's constantly scouring every bit of human endeavor and taking resources, money, labor, capital, machinery, away from the least productive parts and towards the more productive parts, and while this might cause temporary dislocation, what it does is it builds up the more productive areas and lets the less productive areas fade away and die, and as a result the whole system is so much more efficient, so much richer for everybody. And this view generally believes that there is a role for government, a small role, to set the rules so people aren't lying and cheating and hurting each other, maybe, you know, have a police force and a fire department and an army, but to have a very limited reach into the mechanisms of this machinery.
Và tôi đã nghĩ, khi tôi hình dung cách mà Đảng Cộng Hòa nhìn nhận nền kinh tế, điều mà tôi thấy chỉ là một bộ máy có kết cấu tổ chức tốt, một bộ máy hoàn hảo. Nhưng thật không may, tôi hình dung điều đó được thực hiện ở Đức hay Nhật Bản, cỗ máy kì diệu đó cuốn trôi mọi nỗ lực của con người và lấy đi tài nguyên, tiền bạc, lao động, vốn, máy móc, bỏ qua những thành phần kém hiệu quả nhất và hướng về phần hiệu quả hơn, và trong khi điều đó có thể gây ra sự rối loạn tạm thời, thì điều mà nó có thể thực hiện được là tạo dựng lên những phân vùng hiệu quả hơn cả và khiến cho những thành phần hoạt động kém hiệu quả biến mất dần và tiến tới bị loại bỏ hoàn toàn, và kết quả là toàn bộ hệ thống sẽ trở nên hiệu quả hơn, phong phú hơn rất nhiều đối với tất cả mọi người. Và quan điểm này nhìn chung cho rằng có vai trò của chính phủ một vai trò không lớn, là đặt ra những điều luật để người dân không gian dối, không gian lận và làm tổn thương nhau, có lẽ, bạn biết đấy, chính phủ có cả một lực lượng cảnh sát, phòng cháy chữa cháy và cả quân đội để thực hiện điều đó, nhưng để có được sự can thiệp giới hạn vào cơ cấu tổ chức của bộ máy này.
And when I picture how Democrats and Democratic-leaning economists picture this economy, most Democratic economists are, you know, they're capitalists, they believe, yes, that's a good system a lot of the time. It's good to let markets move resources to their more productive use. But that system has tons of problems. Wealth piles up in the wrong places. Wealth is ripped away from people who shouldn't be called unproductive. That's not going to create an equitable, fair society. That machine doesn't care about the environment, about racism, about all these issues that make this life worse for all of us, and so the government does have a role to take resources from more productive uses, or from richer sources, and give them to other sources. And when you think about the economy through these two different lenses, you understand why this crisis is so hard to solve, because the worse the crisis gets, the higher the stakes are, the more each side thinks they know the answer and the other side is just going to ruin everything.
Và khi tôi nghĩ về cách mà Đảng Dân Chủ và những nhà kinh tế học có khuynh hướng Dân Chủ hình dung về nền kinh tế này, phần lớn các nhà kinh tế học Dân Chủ, bạn biết đấy, họ là những nhà tư bản, họ tin rằng, đó sẽ là một hệ thống hoạt động tốt trong một thời gian dài. Sẽ rất tốt nếu để thị trường phân bổ tài nguyên cho phần sử dụng hiệu quả hơn. Nhưng hệ thống chính trị này vẫn tồn tại rất nhiều vấn đề. Của cải chồng chất ở những nơi mà lẽ ra không nên là như vậy. Chúng bị tách ra khỏi người dân, những người mà không nên được gọi là không hữu ích. Điều đó sẽ không tạo dựng một xã hội công bằng. Bộ máy này không hề quan tâm đến môi trường, về nạn phân biệt chủng tộc, những vấn đề đó khiến cho cuộc sống trở nên tồi tệ hơn đối với tất cả chúng ta, và do đó vai trò của chính phủ là phân bổ lại tài nguyên từ những nguồn sử dụng hiệu quả hơn, giàu có hơn, và phân phối cho những nguồn còn lại. Khi bạn nghĩ về nền kinh tế thông qua hai lăng kính khác nhau này, bạn sẽ hiểu tại sao cuộc khủng hoảng này lại khó có thể được giải quyết đến thế, bởi lẽ cuộc khủng hoảng diễn biến càng xấu, mức độ rủi ro càng cao, mỗi bên sẽ càng cho là họ biết câu trả lời và bên còn lại sẽ phải phá bỏ mọi thứ.
And I can get really despairing. I've spent a lot of the last few years really depressed about this, until this year, I learned something that I felt really excited about. I feel like it's really good news, and it's so shocking, I don't like saying it, because I think people won't believe me. But here's what I learned. The American people, taken as a whole, when it comes to these issues, to fiscal issues, are moderate, pragmatic centrists. And I know that's hard to believe, that the American people are moderate, pragmatic centrists. But let me explain what I'm thinking.
Tôi thực sự cảm thấy vô vọng. Tôi đã dành rất nhiều thời gian của mình trong một vài năm vừa qua chán nản vô vọng về điều này, mãi cho đến tận năm nay, tôi mới nhận ra rằng tôi đã từng cảm thấy rất phấn khích về điều đó. Tôi cảm thấy đó thực sự là tin tốt lành, và nó cũng rất sốc, tôi không thích nói ra điều đó, bởi vì tôi nghĩ họ sẽ không tin tôi. Nhưng đây cũng chính là điều mà tôi học được. Người Mỹ, như một tổng thể, khi có những vấn đề xảy ra, đặc biệt là vấn đề tài khóa như hiện nay, họ rất trung lập, thực dụng nhưng không cực đoan. Và tôi cũng biết thật khó để có thể tin rằng, người Mỹ họ trung lập, là những con người linh hoạt, thực dụng không cực đoan. Nhưng hãy để tôi giải thích những gì mình đang suy nghĩ.
When you look at how the federal government spends money, so this is the battle right here, 55 percent, more than half, is on Social Security, Medicare, Medicaid, a few other health programs, 20 percent defense, 19 percent discretionary, and six percent interest. So when we're talking about cutting government spending, this is the pie we're talking about, and Americans overwhelmingly, and it doesn't matter what party they're in, overwhelmingly like that big 55 percent chunk. They like Social Security. They like Medicare. They even like Medicaid, even though that goes to the poor and indigent, which you might think would have less support. And they do not want it fundamentally touched, although the American people are remarkably comfortable, and Democrats roughly equal to Republicans, with some minor tweaks to make the system more stable.
Khi bạn nhìn vào cách mà chính phủ liên bang chi ngân sách, thì đó chính là trận chiến ngay tại đây, 55%, hơn một nửa, là dành cho An sinh xã hội, chăm sóc sức khỏe, bảo hiểm y tế hỗ trợ người nghèo, và một vài những chương trình y tế khác, 20% cho quốc phòng, 19% chi tiêu khác, và 6% cho phúc lợi. Và khi chúng ta bàn về vấn đề cắt giảm chi tiêu của chính phủ, thì đây chính là cơ cấu mà chúng ta đang nói đến, người Mỹ phần lớn, và thực sự không quan trọng khi họ ủng hộ đảng phái nào, phần lớn giống như 55% đó. Họ muốn An sinh xã hội. Họ muốn chăm sóc y tế. Họ thậm chí muốn bảo hiểm hỗ trợ của chính phủ, mặc dù nó chỉ dành cho những người bần cùng, nghèo khổ, bạn nghĩ chỉ tiêu nào trong số đó nên tiêu dùng ít hơn. Và chính phủ không muốn nó về cơ bản bị động chạm tới, mặc dù người Mỹ vốn dễ chấp nhận một cách đáng chú ý, và đảng viên Đảng Dân Chủ cũng xấp xỉ gần bằng Đảng Cộng Hòa, một vài thay đổi nhỏ có thể khiến cho hệ thống chính trị ổn định hơn
Social Security is fairly easy to fix. The rumors of its demise are always greatly exaggerated. So gradually raise Social Security retirement age, maybe only on people not yet born. Americans are about 50/50, whether they're Democrats or Republicans.
Chính sách an sinh xã hội không quá dễ để thay đổi. Những lời đồn đại về sự sụp đổ của nó luôn là sự phóng đại rất lớn so với thực tế. Do đó, sự gia tăng dần tuổi nghỉ hưu của an sinh xã hội có lẽ sẽ chỉ được áp dụng cho những người thực tế chưa từng được sinh ra. Người Mỹ 50/50, họ ủng hộ Đảng Dân Chủ hoặc Cộng Hòa.
Reduce Medicare for very wealthy seniors, seniors who make a lot of money. Don't even eliminate it. Just reduce it. People generally are comfortable with it, Democrats and Republicans.
Giảm chăm sóc y tế cho người cao tuổi có điều kiện, những người cao tuổi có thu nhập cao. Chúng ta không xóa bỏ hoàn toàn. Chỉ giảm bớt một phần chi ngân sách. Người dân nhìn chung sẽ chấp nhận điều đó, cả đảng Dân Chủ và Cộng Hòa.
Raise medical health care contributions? Everyone hates that equally, but Republicans and Democrats hate that together.
Nên tăng trợ cấp cho chăm sóc sức khỏe cộng đồng? Mọi người ghét điều đó như nhau, các đảng viên đảng Dân chủ và Cộng Hòa cũng vậy.
And so what this tells me is, when you look at the discussion of how to resolve our fiscal problems, we are not a nation that's powerfully divided on the major, major issue. We're comfortable with it needing some tweaks, but we want to keep it. We're not open to a discussion of eliminating it.
Điều mà tôi nhận ra là, khi bạn nhìn nhận cuộc tranh luận về làm thế nào để tìm ra giải pháp cho các vấn đề tài khóa của chúng ta, chúng ta không phải là quốc gia duy nhất có sự phân hóa sâu sắc về phía số đông, đây chính là vấn đề chủ yếu. Chúng ta hoàn toàn chấp nhận việc nó cần một vài thay đổi, nhưng chúng ta vẫn muốn duy trì nó. Chúng ta không lắng nghe và tiếp nhận ý tưởng về một cuộc tranh luận để xóa bỏ hoàn toàn nó.
Now there is one issue that is hyper-partisan, and where there is one party that is just spend, spend, spend, we don't care, spend some more, and that of course is Republicans when it comes to military defense spending. They way outweigh Democrats. The vast majority want to protect military defense spending. That's 20 percent of the budget, and that presents a more difficult issue. I should also note that the [discretionary] spending, which is about 19 percent of the budget, that is Democratic and Republican issues, so you do have welfare, food stamps, other programs that tend to be popular among Democrats, but you also have the farm bill and all sorts of Department of Interior inducements for oil drilling and other things, which tend to be popular among Republicans.
Hiện nay tồn tại một vấn đề đó là tình trạng đảng phái cực đoan, ở đó một bên chỉ tiêu dùng, tiêu dùng, và tiêu dùng chúng ta không quan tâm, cho dù có chi tiêu nhiều hơn đi nữa, và đó chắc chắn không ai khác ngoài đảng Cộng Hòa khi họ chi ngân sách cho quốc phòng. Họ có đối trọng lớn hơn Đảng Dân Chủ. Nhóm chiếm đa số muốn bảo vệ ý kiến tiếp tục chi ngân sách cho quốc phòng. 20% ngân sách, điều đó khiến cho vấn đề của chúng ta trở nên khó khăn hơn. Tôi cũng rất chú ý rằng cơ cấu chi ngân sách khác, chiếm 19% ngân sách chính phủ, chính là vấn đề của đảng Dân Chủ và Cộng Hòa, bạn có phúc lợi xã hội, phiếu thực phẩm và những chương trình hỗ trợ khác mà có xu hướng phổ biến trong số đảng viên đảng Dân Chủ, nhưng bạn cũng cần đạo luật nông nghiệp và các loại ưu đãi của bộ Nội vụ cho khoan dầu và những thứ khác, mà có xu hướng phổ biến trong số đảng viên đảng Cộng Hòa
Now when it comes to taxes, there is more disagreement. That's a more partisan area. You have Democrats overwhelmingly supportive of raising the income tax on people who make 250,000 dollars a year, Republicans sort of against it, although if you break it out by income, Republicans who make less than 75,000 dollars a year like this idea. So basically Republicans who make more than 250,000 dollars a year don't want to be taxed. Raising taxes on investment income, you also see about two thirds of Democrats but only one third of Republicans are comfortable with that idea.
Hiện nay khi nhắc đến thuế, thì còn tồn tại nhiều bất đồng hơn nữa. Đó là lĩnh vực mang tính chất đảng phái hơn cả. Bạn có được sự ủng hộ rất lớn từ phía đảng Dân Chủ về việc tăng thuế thu nhập đối với những người có thu nhập 250000 đô la một năm, trong khi Đảng Cộng hòa lại chống lại nó, mặc dù nếu bạn đạt tới ngưỡng thu nhập đó, thì trong số những đảng viên của đảng Cộng Hòa, những người có thu nhập dưới 75000 đô la một năm cũng vẫn sẽ ủng hộ ý kiến này. Về cơ bản những thành viên của đảng Cộng Hòa có thu nhập hơn 250000 đô la một năm không muốn phải chịu thuế. Tăng thuế trên thu nhập từ đầu tư, bạn cũng có thể thấy rằng 2/3 đảng viên đảng Dân Chủ nhưng chỉ 1/3 đối với đảng Cộng Hòa chấp nhận ý kiến này.
This brings up a really important point, which is that we tend in this country to talk about Democrats and Republicans and think there's this little group over there called independents that's, what, two percent? If you add Democrats, you add Republicans, you've got the American people. But that is not the case at all. And it has not been the case for most of modern American history. Roughly a third of Americans say that they are Democrats. Around a quarter say that they are Republicans. A tiny little sliver call themselves libertarians, or socialists, or some other small third party, and the largest block, 40 percent, say they're independents. So most Americans are not partisan, and most of the people in the independent camp fall somewhere in between, so even though we have tremendous overlap between the views on these fiscal issues of Democrats and Republicans, we have even more overlap when you add in the independents. Now we get to fight about all sorts of other issues. We get to hate each other on gun control and abortion and the environment, but on these fiscal issues, these important fiscal issues, we just are not anywhere nearly as divided as people say.
Điều đó đã đề cập đến một điểm vô cùng quan trọng, đó là chúng ta thường bàn luận về đảng Dân Chủ và đảng Cộng Hòa và cho rằng có một nhóm thiểu số những người ủng hộ chủ nghĩa độc lập chiếm 2%? Nếu bạn thêm vào đảng Dân Chủ, thêm vào đảng Cộng Hòa bạn sẽ có được toàn thể người dân nước Mỹ. Nhưng nó không giống trường hợp này chút nào. Và nó cũng không giống với bất cứ trường hợp nào trong phần lớn lịch sử nước Mỹ hiện đại. Gần 1/3 người dân nước Mỹ nói rằng họ ủng hộ đảng Dân Chủ. Khoảng 1/4 nói rằng họ ủng hộ đảng Cộng Hòa. Một phần rất nhỏ còn lại tự gọi họ là những người tự do, hay những người theo chủ nghĩa xã hội, hoặc là một vài đảng phái thứ ba khác, và phần lớn nhất, 40% nói họ độc lập. Do đó phần lớn người dân Mỹ không mang tính chất đảng phái, họ hầu như hoàn toàn đứng về phe trung lập ở ranh giới giữa hai phe phái, do đó mặc dù chúng ta thấy được mối tương quan rất lớn trong quan điểm về vấn đề tài khóa của đảng Dân Chủ và Cộng Hòa, thì chúng ta thậm chí còn thấy được nhiều hơn sự tương quan nếu tính thêm cả thành phần độc lập. Hiện giờ chúng ta phải đấu tranh chống lại tất cả những vấn đề đó. Chúng ta có thể để ghét nhau dưới sự kiểm soát vũ khí nạo phá thai và môi trường, nhưng khi có những vấn đề tài chính, đặc biệt là các vấn đề tài chính quan trọng như thế này, chúng ta không hoàn toàn chia rẽ như mọi người vẫn nói.
And in fact, there's this other group of people who are not as divided as people might think, and that group is economists. I talk to a lot of economists, and back in the '70s and '80s it was ugly being an economist. You were in what they called the saltwater camp, meaning Harvard, Princeton, MIT, Stanford, Berkeley, or you were in the freshwater camp, University of Chicago, University of Rochester. You were a free market capitalist economist or you were a Keynesian liberal economist, and these people didn't go to each other's weddings, they snubbed each other at conferences. It's still ugly to this day, but in my experience, it is really, really hard to find an economist under 40 who still has that kind of way of seeing the world. The vast majority of economists -- it is so uncool to call yourself an ideologue of either camp. The phrase that you want, if you're a graduate student or a postdoc or you're a professor, a 38-year-old economics professor, is, "I'm an empiricist. I go by the data." And the data is very clear. None of these major theories have been completely successful. The 20th century, the last hundred years, is riddled with disastrous examples of times that one school or the other tried to explain the past or predict the future and just did an awful, awful job, so the economics profession has acquired some degree of modesty. They still are an awfully arrogant group of people, I will assure you, but they're now arrogant about their impartiality, and they, too, see a tremendous range of potential outcomes.
Trên thực tế, có một nhóm những người khác họ hoàn toàn không chia rẽ như mọi người vẫn nghĩ, và đó là những nhà kinh tế học. Tôi đã từng nói chuyện với rất nhiều trong số họ, trở lại những năm của thập niên 70 và 80 thì thật là ngu ngốc nếu trở thành một nhà kinh tế học. Bạn sẽ ở trong cái mà họ gọi là phe nước muối bao gồm các trường đại học Harvard, Princeton, MIT, Stanford, Berkeley, hoặc phe nước sạch, Đại học Chicago, Đại học Rochester. Bạn là một nhà kinh tế tư bản thị trường tự do hoặc bạn là một nhà kinh tế học tự do theo trường phái kinh tế học Keynes , và những người này đã không đến dự đám cưới của nhau, họ phản biện nhau tại hội nghị. Sự xấu xí đó vẫn còn tồn tại đến ngày nay, nhưng theo kinh nghiệm của tôi, thật khó và rất khó để có thể tìm được một nhà kinh tế học tuổi dưới 40 người mà vẫn tồn tại cách nhìn nhận thế giới khách quan như vậy. Đại đa số các nhà kinh tế - thật không hợp thời khi tự gọi mình là nhà lý luận của một trong hai phe. Cách nói mà bạn muốn, nếu bạn là một sinh viên sau đại học hoặc một thực tập sinh hậu tiến sĩ hoặc bạn là một giáo sư, một giáo sư kinh tế học 38 tuổi, là, "tôi là một người theo chủ nghĩa kinh nghiệm. Tôi suy xét dựa theo các số liệu." Và dữ liệu rất rõ ràng. Không học thuyết nào trong số những học thuyết chủ yếu này thành công một cách triệt để. Thế kỷ 20, một trăm năm trước đây, đầy rẫy những ví dụ khủng khiếp về một thời kì mà một trường phái hoặc là một trường phái khác cố gắng giải thích quá khứ hoặc dự đoán tương lai và chỉ cần làm một công việc khủng khiếp, vô cùng khủng khiếp như thế, thì nền kinh tế đã đạt đến những mức độ khiêm tốn nhất định. Họ vẫn còn là một nhóm người vô cùng kiêu ngạo, tôi đảm bảo với bạn, nhưng họ đang kiêu ngạo về tính công bằng của mình, và chính phủ cũng nhìn thấy một loạt các kết quả tiềm năng to lớn.
And this nonpartisanship is something that exists, that has existed in secret in America for years and years and years. I've spent a lot of the fall talking to the three major organizations that survey American political attitudes: Pew Research, the University of Chicago's National Opinion Research Center, and the most important but the least known is the American National Election Studies group that is the world's longest, most respected poll of political attitudes. They've been doing it since 1948, and what they show consistently throughout is that it's almost impossible to find Americans who are consistent ideologically, who consistently support, "No we mustn't tax, and we must limit the size of government," or, "No, we must encourage government to play a larger role in redistribution and correcting the ills of capitalism." Those groups are very, very small. The vast majority of people, they pick and choose, they see compromise and they change over time when they hear a better argument or a worse argument. And that part of it has not changed. What has changed is how people respond to vague questions. If you ask people vague questions, like, "Do you think there should be more government or less government?" "Do you think government should" — especially if you use loaded language -- "Do you think the government should provide handouts?" Or, "Do you think the government should redistribute?" Then you can see radical partisan change. But when you get specific, when you actually ask about the actual taxing and spending issues under consideration, people are remarkably centrist, they're remarkably open to compromise.
Và lòng không trung thành này là một cái gì đó tồn tại, và đã tồn tại trong bí mật ở nước Mỹ trong rất nhiều năm qua. Tôi đã dành rất nhiều thời gian nói chuyện với ba tổ chức lớn chuyên khảo sát thái độ chính trị của người Mỹ: trung tâm nghiên cứu Pew Research, trung tâm nghiên cứu quan điểm quốc gia của đại học Chicago, và đóng vai trò quan trọng nhất nhưng ít được biết đến là nhóm nghiên cứu bầu cử quốc gia người Mỹ Đó là cuộc thăm dò thái độ chính trị dài nhất, có giá trị nhất trên thế giới. Họ đã thực hiện nó kể từ năm 1948, và những gì họ cho chúng ta thấy một cách nhất quán xuyên suốt là hầu như không thể tìm thấy người Mỹ nào kiên định về tư tưởng, những người luôn ủng hộ, "không chúng ta không được đánh thuế, và chúng ta phải giới hạn quy mô của chính phủ " hoặc, "không, chúng ta phải khuyến khích các chính phủ đóng một vai trò lớn hơn trong việc phân phối lại và sửa chữa những khuyết tật của chủ nghĩa tư bản." Những nhóm như thế này rất, rất nhỏ. Đa số người dân, họ lựa chọn, họ chứng kiến sự thỏa hiệp và họ thay đổi theo thời gian khi họ nghe nói về một cuộc tranh luận theo chiều hướng tốt hơn hoặc xấu hơn. Và điều này từ trước đến nay vẫn không hề thay đổi. Điều thay đổi là cách mà mọi người trả lời cho câu hỏi không rõ ràng này như thế nào. Nếu bạn hỏi người dân những câu hỏi không rõ ràng, chẳng hạn như, "Bạn có nghĩ nên có nhiều yếu tố chính phủ hoặc các yếu tố chính phủ ít hơn?" "Bạn có nghĩ rằng chính phủ nên"-đặc biệt là nếu bạn sử dụng từ đa nghĩa "Bạn có nghĩ rằng chính phủ nên quyên góp ủng hộ cho người nghèo?" Hoặc, "Bạn có nghĩ rằng chính phủ nên phân phối lại?" Sau đó, bạn có thể thấy sự thay đổi đảng phái triệt để. Nhưng trước khi bạn có được chi tiết cụ thể, khi bạn thực sự thắc mắc về các vấn đề thuế và chi tiêu chính phủ trên thực tế hiện đang được xem xét, thì mọi người dân đều tương đối trung lập, họ khá thoáng để có thể thỏa hiệp được.
So what we have, then, when you think about the fiscal cliff, don't think of it as the American people fundamentally can't stand each other on these issues and that we must be ripped apart into two separate warring nations. Think of it as a tiny, tiny number of ancient economists and misrepresentative ideologues have captured the process. And they've captured the process through familiar ways, through a primary system which encourages that small group of people's voices, because that small group of people, the people who answer all yeses or all noes on those ideological questions, they might be small but every one of them has a blog, every one of them has been on Fox or MSNBC in the last week. Every one of them becomes a louder and louder voice, but they don't represent us. They don't represent what our views are.
Điều mà chúng tôi nhận ra, ngay sau đó, khi bạn nghĩ về vách đá tài khóa, hãy không nghĩ về nó như người dân Mỹ về cơ bản không thích nhau khi phải đối mặt với những vấn đề này và rằng chúng tôi phải được tách ra như là hai quốc gia tham chiến riêng biệt. Hãy suy nghĩ về nó như một số ít các nhà kinh tế học cổ đại và một số nhà tư tưởng không điển hình đã thành công trong việc kiểm soát toàn bộ quá trình. Và họ làm được điều đó bằng những cách tương tự nhau, thông qua một hệ thống chính, khuyến khích sự đóng góp ý kiến quan điểm của một bộ phận nhỏ những người dân, vì nhóm người nhỏ đó, những người đã hầu như chỉ trả lời là có hoặc không những câu hỏi tư tưởng, họ có thể chiếm số lượng nhỏ nhưng mỗi người trong số họ có một blog cá nhân, mỗi người trong số họ đều đã từng xuất hiện trên Fox hoặc MSNBC tuần trước. Họ sẽ ngày càng trở nên có tiếng nói hơn, nhưng họ không đại diện cho chúng tôi. Họ không đại diện cho quan điểm của chúng tôi.
And that gets me back to the dollar, and it gets me back to reminding myself that we know this experience. We know what it's like to have these people on TV, in Congress, yelling about how the end of the world is coming if we don't adopt their view completely, because it's happened about the dollar ever since there's been a dollar. We had the battle between Jefferson and Hamilton. In 1913, we had this ugly battle over the Federal Reserve, when it was created, with vicious, angry arguments over how it would be constituted, and a general agreement that the way it was constituted was the worst possible compromise, a compromise guaranteed to destroy this valuable thing, this dollar, but then everyone agreeing, okay, so long as we're on the gold standard, it should be okay. The Fed can't mess it up so badly. But then we got off the gold standard for individuals during the Depression and we got off the gold standard as a source of international currency coordination during Richard Nixon's presidency. Each of those times, we were on the verge of complete collapse. And nothing happened at all. Throughout it all, the dollar has been one of the most long-standing, stable, reasonable currencies, and we all use it every single day, no matter what the people screaming about tell us, no matter how scared we're supposed to be.
Trở lại vấn đề đồng đô la, nó khiến tôi tự nhắc nhở bản thân mình rằng chúng ta hiểu rõ kinh nghiệm xương máu này hơn bao giờ hết. Chúng ta biết sẽ như thế nào nếu những người như thế này xuất hiện trên TV, tại Đại hội, la hét về cách tận thế sẽ xảy ra nếu chúng ta không hoàn toàn chấp nhận quan điểm của họ, bởi vì nó đã xảy ra đối với đồng đô la kể từ khi đồng đô la được xuất hiện theo đúng nghĩa của nó. Trong lịch sử đã có trận chiến giữa Jefferson và Hamilton. Năm 1913, chúng ta có một cuộc chiến ngu ngốc khắp cục Dự trữ liên bang, ngay từ khi đồng đô la được tạo ra, với những cuộc tranh luận nảy lửa, giận dữ về vấn đề nó nên được nhìn nhận như thế nào, thì một thỏa thuận chung về cách nó được nhìn nhận đã là sự thỏa hiệp tồi tệ nhất có thể, một sự thỏa hiệp chắc chắn sẽ xóa sổ thứ vô cùng giá trị này, đồng đô la, nhưng sau đó tất cả mọi người đồng ý chấp nhận, được thôi, miễn là chúng ta tuân thủ các tiêu chuẩn vàng, điều đó sẽ không có vấn đề gì cả. Cục dự trữ liên bang FED không thể khiến cho mọi việc trở nên ngày càng tồi tệ hơn nữa. Chúng tôi đã ngừng tranh luận về các tiêu chuẩn vàng cho các cá nhân trong thời kì khủng hoảng và cảm thấy hứng thú hơn với tiêu chuẩn vàng như là một nguồn tín dụng quốc tế phối hợp trong nhiệm kì của Tổng thống Richard Nixon. Trong mỗi thời điểm như vậy, chúng tôi gần như đã trên bờ vực của sự sụp đổ hoàn toàn. Nhưng đã không có gì xảy ra cả. Xuyên suốt chiều dài lịch sử, đồng đô la đã là một trong những đơn vị tiền tệ tồn tại lâu dài nhất, ổn định, hợp lý nhất, và tất cả chúng ta sử dụng nó mỗi ngày, bất kể người dân có hét lên thay vì nói với chúng ta, bất kể là chúng ta được cho rằng đã sợ hãi như thế nào.
And this long-term fiscal picture that we're in right now, I think what is most maddening about it is, if Congress were simply able to show not that they agree with each other, not that they're able to come up with the best possible compromise, but that they are able to just begin the process towards compromise, we all instantly are better off. The fear is that the world is watching. The fear is that the longer we delay any solution, the more the world will look to the U.S. not as the bedrock of stability in the global economy, but as a place that can't resolve its own fights, and the longer we put that off, the more we make the world nervous, the higher interest rates are going to be, the quicker we're going to have to face a day of horrible calamity. And so just the act of compromise itself, and sustained, real compromise, would give us even more time, would allow both sides even longer to spread out the pain and reach even more compromise down the road.
Và bức tranh về tài chính trong dài hạn mà chúng ta đang ở đó trong hiện tại, tôi nghĩ rằng điều đáng tức giận nhất về nó là, nếu quốc hội chỉ đơn giản có thể cho thấy rằng họ bất đồng quan điểm với nhau, thay vì có thể đến với các thỏa hiệp tốt nhất có thể, nhưng họ có thể chỉ cần bắt đầu quá trình hướng tới sự thỏa hiệp, tất cả chúng ta sẽ ngay lập tức tốt hơn. Nỗi sợ ở đây là cả thế giới đang theo dõi. Nỗi sợ là chúng ta trì hoãn các giải pháp càng lâu, cả thế giới sẽ càng cho là nước Mỹ không phải là nền tảng của sự ổn định của nền kinh tế toàn cầu, mà đơn thuần chỉ là một nơi không thể giải quyết các cuộc chiến riêng của bản thân nó, và nếu càng trì hoãn lâu hơn thì chúng ta sẽ càng khiến cả thế giới lo lắng hơn nữa, các mức lãi suất càng cao, chúng ta sẽ càng nhanh phải đối mặt với tai họa khủng khiếp một ngày nào đó. Và vì vậy chỉ có hành động tự thỏa hiệp, và sự thỏa hiệp thực sự, được duy trì, mới có thể cho chúng ta nhiều thời gian hơn, để cả hai đảng có thể để cơn khủng hoảng lan rộng và đạt được nhiều thỏa thuận hơn trong tương lai.
So I'm in the media. I feel like my job to make this happen is to help foster the things that seem to lead to compromise, to not talk about this in those vague and scary terms that do polarize us, but to just talk about it like what it is, not an existential crisis, not some battle between two fundamentally different religious views, but a math problem, a really solvable math problem, one where we're not all going to get what we want and one where, you know, there's going to be a little pain to spread around. But the more we address it as a practical concern, the sooner we can resolve it, and the more time we have to resolve it, paradoxically. Thank you. (Applause)
Tôi đang xuất hiện trên các phương tiện truyền thông. Tôi cảm thấy công việc của tôi làm cho điều này trở thành hiện thực là nhằm mục đích thúc đẩy những điều dường như dẫn đến sự thỏa thuận chung, để không bàn luận về vấn đề này trong những thuật ngữ mơ hồ và đáng sợ khiến cho chúng ta phân cực về quan điểm, nhưng chỉ bàn luận về nó như nó là gì, không phải là một cuộc khủng hoảng gắn liền với sự tồn tại của con người, không phải một số trận chiến giữa hai quan điểm tôn giáo khác nhau về cơ bản, mà là một vấn đề toán học, một vấn đề toán học thực sự có thể giải quyết được, một trong những nơi mà không phải tất cả chúng ta đều tìm đến để có được thứ mình muốn và một trong những nơi đó, các bạn biết đấy, vẫn còn có một cơn khủng hoảng kinh tế đang lan rộng. Nhưng chúng ta càng xác định nó như là một mối quan tâm thực tế, thì chúng ta có thể giải quyết nó càng sớm, và chúng ta càng có nhiều thời gian hơn cho các giải pháp, mặc dù điều này tưởng chừng như có vẻ nghịch lý. Cảm ơn bạn. (Vỗ tay)