So, I don't like to boast, but I am very good at finding things to be annoyed about. It is a real specialty of mine. I can hear 100 compliments and a single insult, and what do I remember? The insult. And according to the research, I'm not alone.
Tôi không thích khoe khoang nhưng thực sự tôi rất giỏi trong việc tìm kiếm mọi thứ để phàn nàn. Đó là nét đặc biệt của tôi. Tôi có thể nghe 100 lời khen ngợi và một lời xúc phạm, và tôi nhớ gì trong số đó? Lời xúc phạm. Và theo nghiên cứu, không chỉ có riêng tôi như thế.
Unfortunately, the human brain is wired to focus on the negative. Now, this might have been helpful when we were cave people, trying to avoid predators, but now it's a terrible way to go through life. It is a real major component of anxiety and depression.
Đáng tiếc thay, não người được thiết kế để tập trung vào sự tiêu cực. Điều này có thể hữu ích khi chúng ta là người cổ đại, đang cố gắng tránh những kẻ săn mồi, nhưng ngày nay, đó là một cách tồi tệ để sống. Đây là một nguyên nhân thật sự đáng kể dẫn đến lo âu và chán nản.
So how can we fight the brain's negative bias? According to a lot of research, one of the best weapons is gratitude. So knowing this, I started a new tradition in our house a couple of years ago. Before a meal with my wife and kids, I would say a prayer of thanksgiving. Prayer is not quite the right word. I'm agnostic, so instead of thanking God, I would thank some of the people who helped make my food a reality. I'd say, "I'd like to thank the farmer who grew these tomatoes, and the trucker who drove these tomatoes to the store, and the cashier who rang these tomatoes up."
Vậy, làm thế nào để ta chống lại khuynh hướng tiêu cực của bộ não? Theo rất nhiều nghiên cứu, một trong những vũ khí tốt nhất là tỏ lòng biết ơn. Nắm bắt được điều này, tôi đã bắt đầu một truyền thống mới trong nhà mình từ một vài năm trước. Trước mỗi bữa ăn với vợ tôi và bọn trẻ, tôi sẽ cầu nguyện một lời tạ ơn. Từ "cầu nguyện" nghe không hợp lắm. Tôi là người theo thuyết bất khả tri, vì thế thay vì tạ ơn Chúa, tôi sẽ cảm ơn những người đã giúp làm nên món ăn của tôi. Tôi nói, " Tôi cảm ơn người nông dân đã trồng những quả cà chua này, và tài xế xe tải đã đưa những quả cà chua này tới cửa hàng, và người thu ngân đã tính tiền những quả cà chua này."
And I thought it was going pretty well, this tradition. Then one day, my 10-year-old son said, "You know, Dad, those people aren't in our apartment. They can't hear you. If you really cared, you would go and thank them in person." And I thought, "Hmm. That's an interesting idea."
Tôi nghĩ việc này diễn ra khá tốt. Rồi một ngày, cậu con trai mười tuổi của tôi nói: "Bố biết không, những người đó không ở đây. Họ không nghe thấy bố. Nếu bố thực sự quan tâm, bố nên trực tiếp tới gặp và cảm ơn họ." Và tôi nghĩ, "Hmm. Đó là một ý tưởng thú vị."
(Laughter)
(Tiếng cười)
Now I'm a writer, and for my books I like to go on adventures. Go on quests. So I decided I'm going to take my son up on his challenge. It seemed simple enough. And to make it even simpler, I decided to focus on just one item. An item I can't live without: my morning cup of coffee. Well, it turned out to be not so simple at all.
Tôi là một nhà văn, tôi thích phiêu lưu để viết sách. Tham gia những cuộc tìm kiếm. Do đó tôi quyết định sẽ chấp nhận thử thách của con mình. Điều này xem ra khá đơn giản. Để đơn giản hơn nữa, tôi quyết định chỉ tập trung vào một thứ. Một thứ tôi không thể sống thiếu: đó là một cốc cà phê vào buổi sáng. Hóa ra việc này không dễ chút nào.
(Laughter)
(Tiếng cười)
This quest took me months. It took me around the world. Because I discovered that my coffee would not be possible without hundreds of people I take for granted. So I would thank the trucker who drove the coffee beans to the coffee shop. But he couldn't have done his job without the road. So I would thank the people who paved the road.
Hành trình này kéo dài hàng tháng. Nó dẫn tôi đi khắp thế giới. Bởi vì tôi đã khám phá ra rằng sẽ không có cốc cà phê nếu không nhờ hàng trăm người khác mà tôi không để ý đến. Tôi cảm ơn người lái xe tải đã vận chuyển các hạt cà phê tới quán cà phê. Những người đó không thể làm được việc nếu không có đường đi. Do đó tôi cảm ơn những người đã lát mặt đường.
(Laughter)
(Tiếng cười)
And then I would thank the people who made the asphalt for the pavement. And I came to realize that my coffee, like so much else in the world, requires the combined work of a shocking number of people from all walks of life. Architects, biologists, designers, miners, goat herds, you name it.
Và sau đó tôi cảm ơn những người làm ra nhựa đường để lát đường. Và tôi nhận ra rằng cốc cà phê của mình, như rất nhiều điều khác trên thế giới, cần đến sự kết hợp của một lượng người đáng kinh ngạc từ mọi thành phần của cuộc sống. Các kiến trúc sư, các nhà sinh vật học, nhà thiết kế, các công nhân mỏ, những đàn dê,
I decided to call my project "Thanks a Thousand." Because I ended up thanking over a thousand people. And it was overwhelming, but it was also wonderful. Because it allowed me to focus on the hundreds of things that go right every day, as opposed to the three or four that go wrong. And it reminded me of the astounding interconnectedness or our world. I learned dozens of lessons during this project, but let me just focus on five today.
các bạn có thể tự nghĩ tiếp. Tôi quyết định đặt tên cho dự án của mình là "Ngàn lời cảm ơn - Thanks a Thousand" bởi vì cuối cùng tôi đã cảm ơn hàng ngàn người. Điều này thật choáng ngợp, nhưng cũng thật tuyệt vời bởi vì nó khiến tôi tập trung vào hàng trăm thứ tốt đẹp đang diễn ra hàng ngày, thay vì vài ba thứ diễn biến tệ hại. Và nó nhắc tôi về sự gắn kết đáng kinh ngạc trong thế giới của chúng ta. Tôi đã học được hàng tá bài học qua dự án này, nhưng hôm nay xin phép chỉ tập trung vào năm bài học.
The first is: look up. I started my trail of gratitude by thanking the barista at my local coffee shop, Joe Coffee in New York. Her name is Chung, and Chung is one of the most upbeat people you will ever meet. Big smiler, enthusiastic hugger. But even for Chung, being a barista is hard. And that's because you are encountering people in a very dangerous state.
Thứ nhất là: nhìn lên. Tôi đã bắt đầu hành trình tỏ lòng biết ơn bằng cách cảm ơn người pha chế đồ uống ở quán cà phê gần nhà, Joe Coffee ở New York. Tên cô ấy là Chung. và Chung là một trong những người lạc quan nhất bạn đã từng gặp với nụ cười tươi, cái ôm nhiệt tình. Nhưng để trở thành nhân viên pha cà phê đối với Chung cũng không dễ dàng bởi vì bạn sẽ gặp những người đang ở trong trạng thái rất dữ tợn.
(Laughter)
(Tiếng cười)
You know what it is -- precaffeination.
Bạn biết đó - trạng thái khi chưa được uống cà phê.
(Laughter)
(Tiếng cười)
So, Chung has had people yell at her until she cried, including a nine-year-old girl, who didn't like the whipped cream design that Chung did on her hot chocolate. So I thanked Chung, and she thanked me for thanking her. I cut it off there. I didn't want to go into an infinite thanking loop.
Vì thế, Chung đã từng bị quát mắng tới mức phải khóc, trong đó có cả một bé gái chín tuổi, cô bé không thích hình kem tươi Chung làm trên cốc sô-cô-la nóng của mình. Tôi đã cảm ơn Chung, và cô ấy cảm ơn tôi vì đã cảm ơn cô ấy. Tôi dừng tại đây. Tôi không muốn bị cuốn vào một vòng lặp cảm ơn vô hạn.
(Laughter)
(Tiếng cười)
But Chung said that the hardest part is when people don't even treat her like a human being. They treat her like a vending machine. So, they'll hand her their credit card without even looking up from their phone. And while she's saying this, I'm realizing I've done that. I've been that a-hole. And at that moment, I pledged: when dealing with people, I'm going to take those two seconds and look at them, make eye contact. Because it reminds you, you're dealing with a human being who has family and aspirations and embarrassing high school memories. And that little moment of connection is so important to both people's humanity and happiness.
Nhưng Chung nói rằng phần khó khăn nhất đó là khi mọi người không đối xử với cô ấy như con người mà như một cái máy bán hàng. Vì thế, họ đưa cho cô ấy thẻ ngân hàng mà không hề rời mắt khỏi điện thoại. Trong khi cô ấy đang chia sẻ, tôi nhận ra mình cũng đã cư xử như thế. Tôi đã từng khốn nạn như thế. Trong khoảnh khắc đó, tôi đã hứa: khi trao đổi với mọi người, tôi sẽ dành cho họ hai giây để nhìn vào họ, tạo giao tiếp bằng mắt. Vì nó sẽ nhắc bạn, rằng bạn đang trao đổi với một con người có gia đình và những khát vọng và cả những ký ức xấu hổ thời trung học. Khoảnh khắc kết nối ngắn ngủi ấy rất quan trọng với nhân tính và sự vui vẻ của cả hai.
Alright, second lesson was: smell the roses. And the dirt. And the fertilizer. After Chung, I thanked this man. This is Ed Kaufmann. And Ed is the one who chooses which coffee they serve at my local coffee shop. He goes around the world, to South America, to Africa, finding the best coffee beans. So I thanked Ed. And in return, Ed showed me how to taste coffee like a pro. And it is quite a ritual. You take your spoon and you dip it in the coffee and then you take a big, loud slurp. Almost cartoonishly loud. This is because you want to spray the coffee all over your mouth. You have taste buds in the side of your cheeks, in the roof of your mouth, you've got to get them all. So Ed would do this and he would -- his face would light up and he would say, "This coffee tastes of Honeycrisp apple and notes of soil and maple syrup." And I would take a sip and I'd say, "I'm picking up coffee.
OK, bài học thứ hai là: cảm nhận mùi hương của những bông hồng, của bùn đất, và cả phân bón. Sau Chung, tôi đã cảm ơn người đàn ông này. Đây là Ed Kaufman. Ed là người chọn loại cà phê nào sẽ được phục tại quán cà phê ở chỗ tôi ở. Ông ấy đi vòng quanh thế giới, tới Nam Mỹ, châu Phi, để tìm kiếm những hạt cà phê tốt nhất. Vì thế tôi đã cảm ơn Ed. Và đáp lại, Ed đã chỉ tôi cách thưởng thức cà phê như người sành sỏi. Nó khá lễ nghi. Bạn lấy thìa nhúng sâu vào cà phê và sau đó uống một ngụm lớn và xì xụp. Một tiếng ồn ngộ nghĩnh. Bởi vì khi làm thế bạn sẽ đưa cà phê vào toàn bộ khoang miệng. Bạn có những nụ vị giác bên trong má, trong vòm miệng, bạn phải dùng tất cả các vị giác ấy. Vì thế Ed sẽ làm như thế này và anh ấy sẽ -- mặt anh ấy sẽ bừng sáng lên và nói, "Hương vị cà phê này là hương vị của táo mật ong giòn và mùi của đất và si-rô phong." Tôi uống một hớp và nói. "Tôi đang uống cà phê.
(Laughter)
(Tiếng cười)
It tastes to me like coffee."
Với tôi, hương vị của nó giống cà phê."
(Laughter)
(Tiếng cười)
But inspired by Ed, I decided to really let the coffee sit on my tongue for five seconds -- we're all busy, but I could spare five seconds, and really think about the texture and the acidity and the sweetness. And I started to do it with other foods. And this idea of savoring is so important to gratitude. Psychologists talk about how gratitude is about taking a moment and holding on to it as long as possible. And slowing down time. So that life doesn't go by in one big blur, as it often does.
Nhưng được truyền cảm hứng từ Ed, tôi đã quyết định để cà phê trong miệng khoảng năm giây -- ta đều bận, nhưng tôi có thể dành năm giây, và thật sự cảm nhận thành phần, độ chua và độ ngọt của cốc cà phê. Tôi bắt đầu làm tương tự với các thực phẩm khác. Cách thưởng thức này thực sự quan trọng với lòng biết ơn. Các nhà tâm lý học nói về cách để tỏ lòng biết ơn là dành ra một chút thời gian và giữ nó lâu nhất có thể. Và để thời gian chậm lại, để cuộc sống không trôi qua với cảm giác mờ nhạt như thường lệ.
Number three is: find the hidden masterpieces all around you. Now, one of my favorite conversations during this year was with the guy who invented my coffee cup lid. And until this point, I had given approximately zero thought to coffee cup lids. But I loved talking to this inventor, Doug Fleming, because he was so passionate. And the blood and sweat and tears he put into this lid, and that I had never even considered. He says a bad lid can ruin your coffee. That it can block the aroma, which is so important to the experience. So he -- he's very innovative. He's like the Elon Musk of coffee lids.
Bài học thứ ba là: tìm kiếm những kiệt tác ẩn mình xung quanh bạn. Một trong những cuộc trao đổi tôi thích nhất trong năm nay là với người đã sáng tạo ra cái nắp cốc cà phê của tôi. Và cho tới thời điểm này, tôi gần như chưa từng suy nghĩ về những cái nắp cốc cà phê. Nhưng tối thích nói chuyện với nhà sáng chế này, Doug Fleming, bởi vì anh ta rất nhiệt huyết. Mồ hôi và nước mắt anh ta đã đặt vào những chiếc nắp này, tôi thậm chí chưa từng chú ý đến. Anh nói một cái nắp tồi có thể làm hỏng cốc cà phê của bạn. Vì nó có thể chặn mùi hương, một yếu tố cực kỳ quan trọng khi thưởng thức. Anh rất sáng tạo. Anh cứ như Elon Musk trong lĩnh vực nắp cốc cà phê.
(Laughter)
(Tiếng cười)
So he designed this lid that's got an upside-down hexagon so you can get your nose right in there and get maximum aroma. And so I was delighted talking to him, and it made me realize there are hundreds of masterpieces all around us that we totally take for granted. Like the on-off switch on my desk lamp has a little indentation for my thumb that perfectly fits my thumb. And when something is done well, the process behind it is largely invisible. But paying attention to it can tap into that sense of wonder and enrich our lives.
Anh đã thiết kế chiếc nắp này có một hình sáu cạnh lật ngửa vì thế bạn có thể đưa mũi vào đó và thưởng thức toàn bộ mùi hương. Tôi rất vui khi nói chuyện với anh ấy, nó khiến tôi nhận ra rằng có hàng trăm kiệt tác xung quanh chúng ta mà chúng ta hoàn toàn không để ý tới. Giống như cái công tắc bật - tắt ở chiếc đèn bàn của tôi có một vết lõm nhỏ dành cho ngón tay cái nó vừa khít với ngón tay cái của tôi. Khi một việc được hoàn thành tốt, quá trình đằng sau nó phần lớn không nhận thấy được. Nhưng khi ta để ý đến nó, nó có thể gợi mở cảm giác tò mò và làm giàu thêm cuộc sống của chúng ta.
Number four is: fake it till you feel it. By the end of the project, I was just in a thanking frenzy. So I was -- I would get up and spend a couple hours, I'd write emails, send notes, make phone calls, visit people to thank them for their role in my coffee. And some of them, quite honestly -- not that into it. They would be like, "What is this? Is this a pyramid scheme, what do you want, what are you selling?" But most people were surprisingly moved. I remember, I called the woman who does the pest control for the warehouse where my coffee is served -- I'm sorry -- where my coffee is stored. And I said, "This may sound strange, but I want to thank you for keeping the bugs out of my coffee." And she said, "Well, that does sound strange, but you just made my day." And it was like an anti-crank phone call. And it didn't just affect her, it affected me. Because I would wake up every morning in my default mood, which is grumpiness, but I would force myself to write a thank-you note and then another and then another. And what I found was that if you act as if you're grateful, you eventually become grateful for real. The power of our actions to change our mind is astounding. So, often we think that thought changes behavior, but behavior very often changes our thought.
Số bốn là: giả bộ cho tới khi bạn cảm nhận được. Tới giai đoạn cuối dự án, tôi thành ra một kẻ cuồng cảm ơn. Tôi đã - sẽ thức dậy và dành vài giờ để viết các email, gửi những ghi chú, gọi những cuộc điện thoại, hỏi thăm mọi người để cảm ơn họ đã đóng góp vào cốc cà phê của tôi. Và một vài người, khá thành thật không thật sự có cảm tình. Họ sẽ phản ứng kiểu, "Gì vậy? đây là bán hàng đa cấp à, anh muốn gì, anh đang bán cái gì?" Nhưng hầu hết mọi người đều ủng hộ một cách không ngờ. Tôi nhớ đã gọi cho một người phụ nữ làm công việc trừ sâu cho nhà kho nơi tôi được phục vụ cà phê Xin lỗi, nơi cà phê của tôi được lưu kho. Và tôi nói, "Nghe có vẻ lạ, nhưng tôi muốn cảm ơn chị vì đã giữ cho cà phê của tôi khỏi những con côn trùng hại." Và cô ấy trả lời, "Đúng, thật kỳ lạ, nhưng anh làm tôi vui lắm." Cuộc gọi đó không giả dối chút nào. Nó không chỉ tác động đến cô ấy, mà còn cả đến tôi, bởi vì tôi thức dậy mỗi sáng trong trạng thái bình thường, là cục cằn, nhưng tôi sẽ buộc mình viết một tin nhắn cảm ơn và sau đó là thêm những tin khác. Tôi khám phá ra rằng nếu bạn hành xử như thể bạn biết ơn, thì cuối cùng bạn thực sự sẽ cảm thấy biết ơn. Sức mạnh của việc hành động thay đổi tư duy thật đáng kinh ngạc. Thường chúng ta cho rằng suy nghĩ thay đổi hành vi, nhưng hành vi lại có thể thay đổi suy nghĩ của chúng ta.
And finally, the last lesson I want to tell you about is: practice six degrees of gratitude. And every place, every stop on this gratitude trail would give birth to 100 other people that I could thank. So I went down to Colombia to thank the farmers who grow my coffee beans. And it was in a small mountain town, and I was driven there along these curvy, cliffside roads. And every time we went around a hairpin turn the driver would do the sign of the cross. And I was like, "Thank you for that.
Và cuối cùng, bài học cuối tôi muốn chia sẻ với bạn là: luyện tập sáu mức độ cảm ơn. Mỗi nơi, mỗi điểm dừng chân của hành trình cảm ơn sẽ mang tới niềm vui cho 100 người khác mà tôi có thể cảm ơn. Tôi đã tới Colombia để cảm ơn những nông dân đã trồng những hạt cà phê của tôi. Đó là một thị trấn nhỏ trên núi, tôi ngồi ô tô tới đó qua những con đường uốn lượn lưng chừng hẻm đá. Mỗi khi đi qua một chỗ quanh chữ chi người lái xe sẽ làm dấu thánh giá. Tôi bảo, "Cảm ơn nhé.
(Laughter)
(Tiếng cười)
But can you do that while keeping your hands on the wheel? Because I am terrified." But we made it. And I met the farmers, the Guarnizo brothers. It's a small farm, they make great coffee, they're paid above fair-trade prices for it. And they showed me how the coffee is grown. The bean is actually inside this fruit called the coffee cherry. And I thanked them. And they said, "Well, we couldn't do our job without 100 other people." The machine that depulps the fruit is made in Brazil, and the pickup truck they drive around the farm, that is made from parts from all over the world. In fact, the US exports steel to Colombia. So I went to Indiana, and I thanked the steel makers. And it just drove home that it doesn't take a village to make a cup of coffee. It takes the world to make a cup of coffee.
Nhưng anh có thể làm điều đó trong khi giữ tay lái không? Vì tôi sợ lắm." Nhưng chúng tôi đã qua được. Tôi đã gặp những người nông dân, những anh em nhà Guarnizo. Đó là một trang trại nhỏ, cà phê của họ rất ngon, và được trả giá cao hơn thị thường. Họ chỉ tôi cách trồng cà phê, hạt cà phê ở bên trong quả cà phê. Tôi đã cảm ơn họ. Và họ nói, "Chúng tôi không thể làm việc này nếu không nhờ 100 người khác." Cỗ máy tách hạt được sản xuất tại Brazil, và chiếc xe tải họ lái quanh trang trại, được sản xuất với các linh kiện từ khắp nơi trên thế giới. Thực tế là Mỹ xuất khẩu thép tới Colombia. Tôi đã tới Indiana, và cảm ơn những người sản xuất thép. Và tôi nhận ra không chỉ cần một ngôi làng để làm ra một cốc cà phê, mà cần tới cả thế giới để làm ra một cốc cà phê.
And this global economy, this globalization, it does have downsides. But I believe the long-term upsides are far greater, that progress is real. We have made improvements in the last 50 years, poverty worldwide has gone down. And that we should resist the temptation to retreat into our silos. And we should resist this upsurge in isolationism and jingoism.
Nền kinh tế toàn cầu, sự toàn cầu hóa có những mặt trái. Nhưng tôi tin mặt tích cực về dài hạn là lớn hơn nhiều, rằng tiến bộ có thật. Chúng ta đã phát triển trong 50 năm qua, đói nghèo trên thế giới đã giảm. Chúng ta nên chống lại sự cám dỗ để lui về cái góc nhỏ của mình. Chúng ta nên chống lại làn sóng chủ nghĩa biệt lập và chủ nghĩa Sô-vanh hiếu chiến.
Which brings me to my final point. Which is my hope that we use gratitude as a spark to action. Some people worry that gratitude has a downside. That we'll be so grateful, that we'll be complacent. We'll be so, "Oh, everything's wonderful, I'm so grateful." Well, it turns out, the opposite is true. The research shows that the more grateful you are, the more likely you are to help others. When you're in a bad state, you're often more focused on your own needs. But gratitude makes you want to pay it forward. And I experienced this personally. I mean, I'm not Mother Teresa, I'm still a selfish bastard a huge amount of the time. But I'm better than I was before this project. And that's because it made me aware of the exploitation on the supply chain. It reminded me that what I take for granted is not available to millions of people around the world.
Điều này mang tôi tới luận điểm cuối. Tôi hy vọng chúng ta sử dụng sự biết ơn để châm ngòi hành động. Có người lo lắng rằng lời cảm ơn có mặt trái. Đó là chúng ta sẽ rất biết ơn, đến nỗi trở nên tự mãn. Ta sẽ nghĩ: "Ồ, mọi thứ thật tuyệt, tôi thấy thật biết ơn." Hóa ra điều ngược lại là đúng. Nghiên cứu chỉ ra rằng bạn biết ơn càng nhiều, bạn càng muốn giúp đỡ những người khác. Khi bạn đang trong trạng thái tệ, bạn thường tập trung nhiều hơn vào nhu cầu của mình. Nhưng sự biết ơn khiến bạn muốn đền đáp. Cá nhân tôi đã trải qua điều này. Ý tôi là, tôi không phải mẹ Teresa, tôi vẫn là một gã ích kỷ trong phần lớn thời gian. Nhưng tôi đã trở nên tốt hơn sau dự án này. Đó là vì nó khiến tôi nhận thức sự khai thác trong chuỗi cung ứng. Nó nhắc nhở tôi rằng những gì tôi coi là đương nhiên không sẵn có đối với hàng triệu người khác trên thế giới.
Like water. Coffee is 98.8 percent water. So I figured I should go and thank the people at the New York reservoir, hundreds of them, who provide me water, and this miracle that I can turn a lever and get safe water. And that millions of people around the world don't have this luxury and have to walk hours to get safe water. It inspired me to see what I could do to help people get more access, and I did research and found a wonderful group called Dispensers for Safe Water. And I got involved. And I'm not expecting the Nobel Prize committee to knock down my door, but it's a baby step, it's a little something. And it's all because of gratitude. And it's why I encourage people, friends, family, to follow gratitude trails of their own. Because it's a life-transforming experience.
Như nước. Cà phê chứa 98.8% nước. Tôi nhận ra rằng tôi nên tới và cảm ơn những người ở hồ chứa nước New York, hàng trăm người họ, đã cung cấp nước cho tôi, và thật kỳ diệu là tôi có thể ấn một cái là có nước sạch. Hàng triệu người trên thế giới không có được điều xa xỉ này và phải đi bộ hàng giờ liền để lấy nước sạch. Nó truyền cảm hứng cho tôi về những thứ tôi có thể làm để giúp nhiều người có nước sạch hơn, tôi đã làm một nghiên cứu và tìm ra một nhóm tuyệt vời gọi là Những nhà pha chế nước sạch. Và tôi đã tham gia. Tôi không trông chờ vào ủy ban giải Nobel tới và gõ cửa, nhưng nó là một bước nhỏ, một điều nhỏ bé. Và tất cả là nhờ sự biết ơn. Đó là lý do tôi khuyến khích mọi người, bạn bè, gia đình, theo đuổi hành trình biết ơn của riêng họ, bởi vì đó là trải nghiệm thay đổi cuộc sống.
And it doesn't have to be coffee. It could be anything. It could be a pair of socks, it could be a light bulb. And you don't have to go around the world, you can just do a little gesture, like make eye contact or send a note to the designer of a logo you love. It's more about a mindset. Being aware of the thousands of people involved in every little thing we do. Remembering that there's someone in a factory who made the fabric for the chairs you're sitting in right now. That someone went into a mine and got the copper for this microphone so that I could say my final thank you, which is to thank you. Thank you a thousand for listening to my story.
Nó không cần phải là cà phê, có thể là bất cứ thứ gì. Có thể là một đôi tất, là một bóng đèn điện. Và bạn không cần đi vòng quanh thế giới, chỉ cần làm một hành động nhỏ, như giao tiếp bằng mắt hoặc gửi tin nhắn tới người thiết kế logo mà bạn thích. Đây là một lối sống, để thấu hiểu hàng nghìn người liên quan đến mọi điều nhỏ nhặt của chúng ta. Hãy nhớ rằng có ai đó trong nhà máy đã làm nên thớ vải cho những chiếc ghế bạn đang ngồi. Ai đó đã xuống mỏ và khai thác đồng cho chiếc micro này để tôi có thể nói lời cảm ơn cuối, lời cảm ơn tới các bạn. Cảm ơn hàng nghìn người đã lắng nghe câu chuyện của tôi.
(Applause)
(Vỗ tay)
(Cheering)
(Hoan hô)